Pages

Wednesday, August 22, 2012

Right Here Waiting - Đón Săn Đợi Mong


writer: Richard Marx

Oceans apart, day after day
And I slowly go insane
I hear your voice on the line
But it doesn't stop the pain
If I see you next to never
How can we say forever
Wherever you go, whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes or how my heart breaks
I will be right here waiting for you
I took for granted, all the times
That I thought would last somehow
I hear the laughter, I taste the tears
But I can't get near you now
Oh, can't you see it, baby
You've got me goin' crazy
Wherever you go, whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes or how my heart breaks
I will be right here waiting for you
I wonder how we can survive
This romance
But in the end if I'm with you
I'll take the chance
Oh, can't you see it, baby
You've got me goin' crazy
Wherever you go, whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes or how my heart breaks
I will be right here waiting for you
Waiting for you
Đón Săn Đợi Mong
lời Việt: DC 10-13/8/2012
Đại dương xa cách, giây nối từng giây
vùi tôi chìm lút vào cơn si
Tôi nghe em nói mãi trên đường dây
Chẳng sao vơi bớt vực chia ly
Em xa tôi quá sao xa vời
làm sao ta nói miên man lời
Mỗi bước chân em đi, từng dòng thư em biên
Tôi thầm luôn đón săn đợi mong tin em
Dẫu cho gì xảy tới, dù tim tôi nhức nhối
Tôi thầm luôn đón săn đợi mong tin em
Em tặng ban giây phút nói cùng tôi
Để tôi tiếc lúc cạn thời gian
Tôi nghe em khúc khích, môi thấm lệ rơi
Mà nay sao khó gần bên em
Này em đâu biết nhé cưng ơi
Em buộc tôi gấp cơn điên đời
Mỗi bước chân em đi, từng dòng thư em biên
Tôi thầm luôn đón săn đợi mong tin em
Dẫu cho gì xảy tới, dù tim tôi nhức nhối
Tôi thầm luôn đón săn đợi mong tin em
Tôi mơ những cách đôi ta trải dài
chuỗi sóng mê
Đợi khi em đến với tôi một ngày
Tôi được siết giữ
Này em đâu biết nhé cưng ơi
Em buộc tôi gấp cơn điên đời
Mỗi bước chân em đi, từng dòng thư em biên
Tôi thầm luôn đón săn đợi mong tin em
Dẫu cho gì xảy tới, dù tim tôi nhức nhối
Tôi thầm luôn đón săn đợi mong tin em
Đợi mong tin em

17 comments:

  1. Change the lyric;
    Believe it Or Not: Tin Khó Tin

    Richard Marx just called me yesterday and said that from now on he will change the way he used to sing this song in the paragraph:
    Wherever you go, whatever you do
    I'll be right here waiting for you

    To the new words as follows:
    Whoever you are, whatever you do
    I'll be right here waiting for you.


    And Richard also promissed me to sing : The Wind Whisper (Lời của gió) in English to compete with Careless Whisper of George Michael !!!!


    Lol !!! :-)))

    ReplyDelete
  2. Tim em nhu the tim chim (tim chim con de hon).

    Da moi Thanh X vao de Thanh X lam Mo~ xem co dieu tra duoc "Emy Nona" la ai khong.

    ReplyDelete
    Replies
    1. I thougt you're a good Hacker ... But you aren't.
      ;-))))
      Mr Tx should solve the Misterious right now to prove that VNHacker is better than US counterpart ... !!!

      Delete
  3. Đố Việt Hải dịch ngược Lời của Gió sang tiếng Anh đấy , một chai Jack Daniel ? ...
    Có thể mượn goôgle translator nhưng phải chỉnh trang lại nhé ...
    Có thể là một blue label if it was good translation ;-)))

    ReplyDelete
    Replies
    1. It's a deal!
      Nhung ma de hat duoc thi mat cong day. Co le phai nho...

      Delete
    2. Hề hề hề,
      Jack Daniel thì chả dám. Nhưng mà:
      Dẫu rằng chửa được Label
      Cũng xin một chén Gò đen rải .... sầu.

      Lùn tui văn ngắn nhạc cùn, xin liều mình ứng thí nhằm kiếm tí cay. Mong chủ thớt và mọi người chớ có nổi khùng hỉ:

      LỜI CỦA GIÓ
      Em có nghe thấy anh nói gì không
      Em có nghe thấy gió nói gí không.
      Anh đã thường nhớ gửi vào trong gió
      Đôi lúc bện em được nghe em nói với anh.
      Cơn gió nào bay ngang cuộc đời,
      Nói với em rằng tôi lẻ loi.
      Cơn gió nào bên tai thì thầm
      Nói với em rằng tôi rất xấu …..
      Dù gió có ngang qua vườn chiều,
      Làm là khô rơi rụng nhiều.
      Dù gió có mang bao điều, cuốn theo mùa thu đi.
      Nhưng gió ơi gió đùng hôn lên má em
      Gió ơi gió đừng vờn mái tóc em
      Gió ơi gió đừng ru đôi mắt em dịu hiền
      Gió hãy nói rằng tôi mong có em,
      Gió hãy nói rằng tôi luôn nhớ em,
      Gió hãy nói rằng tôi yêu em
      Gió hãy nói rằng em yêu anh,
      Gió hãy nói rằng tôi yêu em ….. Thế thôi
      WIND’S VOICE
      Do you hear that I am saying
      Do you know that wind be bringing
      I sent my thoughts into the wind
      Sometimes I heard what you were be saying
      What kind of wind passing the world
      Says with you that I’m alone
      What kind of wind whispers to you
      That I’m a badly guy …..
      Though winds pass along garden
      And make dried leaves fallen
      Though winds bring many things, and autumn will be gone
      But the wind don’t kiss your cheeks
      And the wind don’t play with your hair
      And the wind don’t coax your eyes tenderly
      Wind’ll say that I wish to have you
      Wind’ll say that I always miss you
      Wind’ll say that I love you
      Wind’ll say that you love me
      Wind’ll say that I love you …. That all

      Delete
    3. Bravo Bình!!! Trên cả tuyệt vời, hát chuẩn luôn.

      Delete
  4. To VH, NT, DC... và ...,
    Chán quá, em định "mai danh, ẩn tích" để cùng các anh xây dựng ichuvanan.
    Đã "bị tóm cổ" và mất công lên tiếng thì cho em thanh minh luôn là những gì em viết không hề có thật và không nhằm ám chỉ ai, đừng ai chạnh lòng nhé (ví dụ, em chưa từng được đi St. Peterburg vào mùa hè, chỉ đọc, xem và nghe kể về đêm trắng thôi...).
    Thanh minh, thanh nga đã xong, cho phép em tiếp tục "cáo đội lốt cừu" tham gia cùng mọi người nhé.
    Em, ANN

    ReplyDelete
  5. Thông tin em cung cấp đã được "cơ quan điều tra" ghi nhận... Cần có ít nhất hai người cùng k79 ... Làm chứng nhé. :-)))

    Tiếp tục đóng góp cho blog những bài thơ tình lãng mạn và những tản văn man mác nhẹ nhàng ... Biết đâu các anh k70,k73 lại chẳng đặt hàng thơ em ... Đưa vào Sách ICVA ... :-))

    Whoever you are, whatever you do
    I'lll be right here waiting for you !!!!

    Bellaia Nothch, Leningrad Summer !!!!

    VH nói rất đúng đây là Careless Whisper như Truyện ngắn Lời nói đùa tai hại của Anton Tsekhov

    ReplyDelete
  6. Nhờ Việt Hải chèn Right Here Uwaiting và Careless whisper vào cho mọi người Lãng mạn tý nhé....
    Thanks alot

    ReplyDelete
  7. Hề hề hề,...
    Cái kiểu dịch Bellaia Nothch, Leningrad Summer này chắc chỉ có đám trothayKhai dám chơi thôi hè.....

    ReplyDelete
  8. Một Chuyện Đùa
    Anton Tsekhov
    Một buổi trưa mùa đông trong sáng... Trời giá lạnh, rét cóng. Nađia khoác tay tôi. Những hạt bụi tuyết nhỏ trắng xóa bám lên mấy món tóc xoăn vòng rủ hai bên thái dương nàng, lên hàng lông tơ mịn phía trên môi. Nàng và tôi đứng trên một ngọn đồi cao. Từ chỗ chúng tôi đứng, sườn đồi đổ dài thoai thoải xuống lấp loáng dưới ánh nắng, như một tấm gương. Bên cạnh chúng tôi là một chiếc xe trượt tuyết nhỏ bọc một lớp dạ màu đỏ tươi.
    - Chúng ta cùng trượt xuống dưới đi, Nađia! - tôi van nài nàng - Một lần thôi! Tôi cam đoan với cô là chúng ta sẽ chẳng hề gì đâu.
    Nhưng Nađia sợ. Cả khoảng gian từ đôi giày cao su nhỏ nhắn của nàng đến chân quả đồi phủ băng này đối với nàng thật ghê sợ, tưởng như là một vực sâu vô tận. Đứng đây, nàng chỉ mới đưa mắt nhìn xuống dưới, hay tôi chỉ mới gợi ý bảo nàng ngồi vào xe trượt tuyết là nàng đã sợ hết hồn, không thở được nữa, huống hồ nếu nàng liều mạng lao xuống cái vực sâu kia thì không biết rồi ra sao! Nàng sẽ chết mất, sẽ phát điên mất.
    - Ta trượt đi cô! - Tôi cố nài. - Việc gì mà sợ! Cô phải biết sợ thế là nhát gan, xoàng lắm cô ạ!
    Cuối cùng, Nađia cũng ưng thuận, nhưng qua nét mặt nàng, tôi biết rằng nàng liều mạng mà nghe lời tôi. Tôi đỡ nàng vào xe trượt; nàng run rẩy, gương mặt nàng tái nhợt. Tôi vòng tay qua giữ lấy Nađia và cùng nhau lao xuống.
    Chiếc xe lao đi vun vút như một viên đạn. Làn không khí bị xé ra quật vào mặt, gào rít bên tai dữ tợn đâm vào da buốt nhói, gió như muốn giật phăng đầu ra khỏi vai. Gió ép mạnh, đến nghẹt thở. Tưởng chừng như có một con quỷ nào đang giơ tay nắm lấy chúng tôi và vừa rú lên vừa kéo xuống địa ngục. Mọi vật chung quanh nhập lại thành một vệt dài vun vút lao về phía sau... Chỉ một giây lát nữa thôi có lẽ chúng tôi sẽ chêt!
    - Nađia, anh yêu em! - tôi thì thào nói.
    Chiếc xe trượt dần dần chạy chậm lại, tiếng gió gào và tiếng càng trượt xe rít lúc này đã không còn đáng ghê sợ, ngực đã thấy dễ thở, và thế là chúng tôi đã xuống đến chân đồi. Nađia sợ tưởng chết đi được, gương mặt tái nhợt, nàng thở không ra hơi... Tôi đỡ nàng đứng dậy.
    - Các vàng tôi cũng không trượt lần nữa đâu! - nàng nói và đưa cặp mắt mở to đầy sợ hãi, nhìn tôi. - Các vàng tôi cũng chịu! Chỉ thiếu chút nữa là tôi chết!
    Một lát sau, nàng dần dần hết sợ và đã bắt đầu nhìn vào mắt tôi với vẻ dò xét: có phải tôi đã nói bốn tiếng ấy, hay chỉ là trong tiếng gió gào rít nàng nghe thấy như vậy? Còn tôi, tôi đứng bên cạnh nàng, lấy thuốc lá ra hút và chăm chú nhìn chiếc găng tay của mình.
    Nàng khoác tay tôi và chúng tôi cùng nhau dạo chơi hồi lâu bên đồi tuyết. Hình như điều bí ẩn làm nàng thấy trong lòng băn khoăn. Có phải anh nói ra những lời đó không? Có những lời đó hay không? Có hay không? Đó là một câu hỏi của lòng tự trọng, của danh dự, của cuộc đời và niềm hạnh phúc - một câu hỏi rất hệ trọng, hệ trọng nhất trên đời này. Nađia chăm chăm nhìn tôi bằng cặp mắt buồn rầu nôn nóng bồn chồn. Nàng chậm rãi do dự trả lời những câu hỏi của tôi như chờ mong tôi sẽ tự nói ra cái điều bí ẩn ấy. Ôi, khuôn mặt nàng lúc ấy đáng yêu biết bao, ý nhị biết bao! Tôi thấy rõ nàng đang tự day dứt với mình, nàng cần nói một điều gì, cần hỏi một điều gì, nhưng nàng không tìm được lời, nàng cảm thấy rụt rè kinh sợ, một niềm vui nào đang ngăn trở nàng nói...
    - Này anh... - Nàng nói, mắt không nhìn tôi.
    - Cái gì vậy? - tôi hỏi.
    - Chúng ta cùng nhau... lao dốc lần nữa đi.

    (còn tiếp...)

    ReplyDelete
  9. (tiếp theo)
    Chúng tôi lần theo những bậc thang trèo lên đồi. Tôi lại đỡ Nađia lên xe, mặt nàng tái nhợt, và toàn thân run run. Chúng tôi lại lao xe về phía vực thẳm khủng khiếp và, gió lại gào, tiếng xe lại rít lên. Và cũng đúng vào lúc chiếc xe lao nhanh nhất, tiếng gió gào rít ghê gớm nhất, tôi lại nói:
    - Nađia, anh yêu em!
    Khi chiếc xe dừng lại, Nađia vội đưa mắt nhìn quanh quả đồi mà chúng tôi vừa trượt xuống, rồi nhìn đăm đăm vào mặt tôi, lắng nghe giọng nói thờ ơ lãnh đạm của tôi và toàn thân nàng, cả từ cái mũ, cái bao tay và dáng người nàng nữa, đều toát lên một cái gì hồ nghi khó hiểu. Trên gương mặt nàng như hiện lên các câu hỏi:
    "Điều gì đã xảy ra? Ai nói những lời ấy? Anh ấy hay là chỉ do ta nghe được?"
    Điều bí ẩn ấy làm nàng không yên lòng chút nào, nàng không chịu được nữa. Cô bé đáng thương ấy không trả lời nổi những câu hỏi, nét mặt rầu rĩ như muốn khóc.
    - Chúng ta về nhà thôi nhé? - tôi hỏi.
    - Không, không... tôi thích... trượt xe thế này, - nàng nói, mặt ửng đỏ lên. - Hay là chúng ta cùng nhau trượt lần nữa đi?
    Nađia nói rằng nàng "thích" cái trò trượt này, thế mà khi ngồi lên xe, nàng vẫn run, gương mặt nàng vẫn tái nhợt, hơi thở vẫn ngắt quãng vì sợ hãi như những lần trước.
    Lần thứ ba chúng tôi trượt xuống. Tôi thấy nàng đăm đăm nhìn lên mặt tôi. theo dõi đôi môi tôi. Nhưng tôi lấy chiếc khăn tay che miệng đi rồi khẽ đằng hắng lên mấy tiếng, và khi xe lao xuống lưng chừng đồi, tôi còn kịp nói:
    - Nađia, anh yêu em!
    Điều bí ẩn vẫn là điều bí ẩn! Nađia im lặng, nàng đang nghĩ ngợi điều gì... Tôi tiễn nàng từ sân trượt về nhà. Nàng cố đi chậm lại, chờ xem tôi có nói với nàng những lời ấy không. Tôi cảm thấy tâm hồn nàng đang đau khổ, nàng đang cố dằn lòng để khỏi phải thốt lên:
    - Không, gió không thể nói được những lời ấy! Mà tôi cũng không muốn tin rằng gió đã nói những lời ấy!
    Sáng hôm sau, tôi nhận được một mảnh giấy của nàng: "Nếu hôm nay anh có đi trượt tuyết, đến rủ tôi cùng đi nhé! Nađia". Từ hôm đó, ngày nào tôi và Nađia cũng lên đồi và mỗi lần lao xe từ trên đồi xuống, tôi lại thì thào nhắc lại những lời đó:
    - Nađia, anh yêu em!
    Chẳng bao lâu sau, Nađia quen nghe những lời ấy như quen uống rượu, hay dùng moócphin. Nàng không thể sống thiếu những lời đó nữa. Thực ra, lao xe từ trên đồi xuống vẫn đáng sợ như xưa, nhưng giờ đây chính cái nguy hiểm, cái kinh sợ đó lại đem đến một cái gì đặc biệt đắm say cho những lời yêu đương ấy, những lời vẫn là điều bí ẩn và dằn vặt lòng người như trước... Kẻ bị nghi ngờ vẫn là gió và tôi... Ai, gió hay là tôi, đã thổ lộ với nàng những lời yêu đương ấy, nàng không biết được; nhưng hình như nàng không để ý đến điều đó nữa bởi vì tục ngữ nói uống rượu từ bình nào, có gì đáng bận tâm dâu, chỉ cốt sao say được thôi.
    Có lần vào một buổi trưa, tôi đến sân trượt một mình; đi lẫn trong đám đông. tôi bỗng nhìn thấy Nađia đang đi về phía đồi và đưa mắt tìm tôi... Rồi nàng chậm chạp bước theo bậc thang trèo lên đỉnh đồi... Trượt xe một mình thật đáng ghê sợ biết bao, ôi, thật đáng ghê sợ! Mặt nàng tái nhợt, trắng như tuyết, toàn thân run rẩy, nàng bước đi hệt như đến nơi chịu án tử hình, nhưng nàng vẫn xăm xăm đi, đầu không ngoái lại. Chắc là cuối cùng nàng quyết định thử xem: nàng có còn nghe thấy những lời ngọt ngào say đắm ấy nữa không, khi không có tôi bên cạnh? Tôi nhìn thấy nàng tái nhợt, miệng há ra vì sợ hãi; ngồi lên xe, nhắm mắt lại và, sau khi vĩnh biệt trái đất, bắt đầu lao xuống chân đồi... Tiếng càng trượt xe rít lên... Nađia có nghe thấy những lời đó nữa không, tôi không biết... Tôi chỉ thấy nàng bước ra khỏi xe một cách mệt nhọc, gần như kiệt sức. Qua nét mặt nàng có thể thấy rằng chính nàng cũng không biết nàng có nghe được những lời đó hay không. Nỗi sợ hãi khi xe lao xuống đồi đã làm nàng không còn khả năng nghe được, phân biệt được các âm thanh, không còn khả năng hiểu nữa...
    (còn tiếp)

    ReplyDelete
  10. (tiếp theo và hết)

    Thế rồi những ngày xuân tháng Ba đã tới... Mặt trời như trở nên dịu dàng hơn. Quả đồi tuyết của chúng tôi bắt đầu sẫm lại, dần mất đi cái vẻ óng ánh của nó, và cuối cùng thì tan đi. Chúng tôi thôi không trượt xe nữa. Nađia đáng thương cũng không còn nơi nào để nghe những lời ấy nữa, bởi vì gió thì không còn thổi nữa, mà tôi thì sửa soạn đi Pêterburg - đi rất lâu, có lẽ là suốt đời.
    Có lần khoảng hai ngày trước khi đi Pêtérburg vào một buổi chiều tà, tôi ngồi trong khu vườn nhỏ. Một hàng rào cao có đinh nhọn ngăn cách khu vườn ấy với sân nhà Nađia... Trời hãy còn lạnh, tuyết hãy còn đọng lại dưới đám phân cây cối vẫn trơ trụi, nhưng hương vị mùa xuân đã đến, từng đàn quạ bay về tổ, trú đêm kêu lên quàng quạc. Tôi đến bên hàng rào và ghé nhìn qua khe hở. Tôi thấy Nađia bước ra thềm và đưa mắt nhìn lên trời buồn bã... Làn gió xuân nhẹ thổi qua khuôn mặt nhợt nhạt rầu rĩ của nàng... Làn gió xuân gợi lại cho nàng cái tiếng gió rít trên đồi tuyết, khi nàng nghe thấy bốn tiếng ấy, và gương mặt nàng trở nên buồn bã lạ thường, nước mắt lặng lẽ chảy trên má... Nàng đáng thương đưa hai tay mình về phía trước như muốn cầu xin làn gió đem đến cho nàng những lời yêu đương đó một lần nữa. Và tôi, chờ khi có làn gió đến, thì thào nói:
    - Nađia, anh yêu em!
    Trời, điều gì đã xảy ra với nàng lúc ấy! Nađia khẽ kêu kên và khuôn mặt nàng bỗng chan hoà một nụ cười rạng rỡ. Nađia đưa hai tay lên đón lấy gió, trông nàng lúc ấy thật là mừng rỡ, đẹp xinh và hạnh phúc.
    Còn tôi, tôi trở vào nhà và đi thu xếp đồ đạc...
    Chuyện ấy đã qua lâu rồi. Bây giờ Nađia đã có chồng, gia đình nàng gả chồng cho nàng hay nàng tự nguyện lấy? - điều ấy cũng chẳng có gì đáng bận tâm. Chồng nàng là thư ký hội đồng giám hộ trẻ con quý tộc. Nađia đã có ba con. Nhưng chút kỷ niệm cùng nhau trượt băng và gió lúc ấy đem đến cho nàng bốn tiếng: "Nađia, anh yêu em!" thì nàng không quên được; đối với nàng, điều ấy đã trở thành kỷ niệm hạnh phúc nhất, xúc động nhất, đẹp đẽ nhất trong đời nàng...
    Còn tôi, bây giờ tôi đã đứng tuổi, tôi không hiểu nổi vì lẽ gì tôi đã nói những lời đó, làm sao tôi đã đùa như thế.../.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hề hề hề,
      Chả biết bản dịch này có chuẩn hay không, nhưng hình như cái nhà ông Anton Tsekhov viết là:
      "Emy Nona, anh yêu em"
      mới đúng.
      Hề hề hề,....

      Delete
  11. Ai chep truyen ra day?

    Minh biet co nhung nguoi thich truyen nay toi muc chia nhau ky` ca.ch go~ cho ca hoi DHS doc ;)
    ‣ Part I http://pages.cs.wisc.edu/~vu/vnsa/1997/vnsa20/msg00324.html
    ‣ Part II http://pages.cs.wisc.edu/~vu/vnsa/1997/vnsa20/msg00375.html

    Tham thoat the ma da 15 nam roi...

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chép tặng các anh bài thơ của Vũ Quần Phương


      Đợi

      Em đứng trên cầu đợi anh
      Dưới chân cầu nước chảy ngày đêm
      Ngày xưa đã chảy, sau còn chảy
      Nước chảy bên lòng,
      Em đợi anh.


      Em đứng trên cầu nắng hạ
      Nắng soi bên ấy lại bên này
      Đợi anh.


      Anh đến?
      Anh không đến?
      Nắng tắt,
      Còn em đứng mãi đây!


      Em đứng trên cầu đợi anh
      Đứng một ngày đất lạ thành quen
      Đứng một đời đất quen thành lạ
      Nước chảy...
      Kìa anh,
      Em đợi anh.

      Delete