Trường sơn đông, trường sơn tây
Bên nắng đốt, bên mưa quay
Em dang tay, em xòe tay
Chẳng thể nào xua tan mây
Mà chẳng thể nào che anh được
Chứ rụt sợi thương ấy mấy chẳng mái lợp
Rụt sợi nhớ mây đang vòm xanh
Nghiêng sườn đông che mưa anh
Nghiêng sườn tây xòe bóng mát
Rộp trời thương ấy màu xanh xuống.
Mà em nghiêng hết ấy mấy về phương anh
Mà em nghiêng hết ấy mấy về phương anh.
T.B. Phải cố viết một entry để về đích trước anh Bình ... :-)))
Bài tham dự cuộc thi viết “Cảm xúc từ một ca khúc phổ thơ hay”
ReplyDeleteÐã nghe rất nhiều lần bài hát Sợi nhớ sợi thương của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu phổ theo thơ Thúy Bắc, thế mà mỗi khi có dịp nghe lại tôi cũng vẫn tràn đầy cảm giác xúc động, bồi hồi khó tả. Lời thơ nồng nàn vẽ nên một tình yêu đầy tính lãng mạn, trong sáng đến thần kỳ, huyền thoại.
Tôi rất thích cách dùng từ “sợi” của nhà thơ Thúy Bắc. Nỗi nhớ được cụ thể hóa thành đơn vị sợi nhỏ nhoi mà sao bền chặt, dài lâu đến thế. Từng sợi thương li ti kết lại thành mái che rợp đầy nhung nhớ của những cô gái Trường Sơn từ bên đông nắng dọi gửi sang phía tây mịt mù mưa gió cho người yêu trên dặm dài chiến đấu. Vô vàn sợi nhớ đan thành vòm xanh mát rượi mong được che mát cho người dấu yêu trên đường hành quân chang chang nắng lửa.
Tình yêu trong bài hát sao mà vĩ đại, bao dung đến thế. Cô gái đã quên hết đường mình đi cũng cheo leo đồi dốc, mưa giăng sùi sụt, lũ rừng hung hãn, nắng bỏng cháy da, bom đạn mịt mù cùng trăm ngàn gian khổ khác để chắt lọc hết ngọt ngào, ấm áp, dịu dàng dành cho người yêu. Qua bài hát còn thấy được sự cuống quít đáng yêu, nỗi niềm ray rứt âu lo của cô gái vì đã dang hết tay, xòe rộng tay vẫn chẳng thể nào che mưa dầm, nắng dãi cho người thương. Sao cận kề với cái chết mà người con gái ấy vẫn lạc quan, yêu đời và nghĩ đến người yêu nồng nàn đến như vậy.
Tôi cũng tâm đắc với từ “nghiêng” trong bài hát. Nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu đã cố ý lặp lại hai lần câu “Mà em nghiêng hết ấy mấy về phương anh” một cách thật tài tình. Với từ “nghiêng” chủ đạo trong câu thơ hòa cùng nhịp điệu trữ tình của nhạc tạo cho người nghe một cảm xúc dâng trào, và cảm thấy cuộc đời đẹp quá vì tình yêu được cho đi với một người biết nhận. Tình yêu vô vụ lợi làm cỏ hoa tươi hồng trong nắng cháy, khiến chim rừng vẫn thánh thót giữa mưa giông. Chỉ có tình yêu như thế thì mới chẻ ra được trăm ngàn sợi nhớ thương, thủy chung, bền bỉ.
Sống hơn nửa đời người, tôi ngậm ngùi nhận ra tình yêu bây giờ tính toán quá, không có người biết cho, không có người biết nhận, không có niềm mong đợi đến cháy lòng. Chắc có lẽ với những người gần chạm mặt với hoàng hôn cuộc đời như tôi chỉ còn biết tìm thứ tình yêu trong sáng thủy chung đó trong những bài hát phổ thơ nồng nàn như bài Sợi nhớ sợi thương?
HÀ THU THỦY (Biên Hòa - Đồng Nai)