Pages

Saturday, September 22, 2012

Cứ sợ...

Gửi tặng chị Liên TP!

Cứ sợ không kịp hưởng ánh nắng mùa hè
Hưởng sự dịu ngọt của hoa trước khi thành trái quả
Cứ sợ màu vàng của mùa thu da diết quá
Báo đông về theo những trận mưa

Cứ sợ tuổi trẻ đi qua không kịp nữa
Để ước mơ bỏ lại trên đường dài
Sợ ánh sáng ban ngày tắt trên nghị lực
Sợ những ngày còn kiệt sức héo hon

Cứ sợ tình yêu như trận cười chao đảo
Tan đi rồi, trống rỗng một khoảng không
Sợ ánh mắt ai một ngày không xao xuyến
Mất đi rồi sức quyến rũ lạ lùng
 
Cứ sợ hình bóng sẽ chìm vào đêm tối
Sợ đau buồn sẽ đến với cô đơn
Sợ đến một ngày bao nghị lực
Sẽ không còn trong tâm trí già nua
 
Cứ sợ đi những nỗi sợ cho ngày mai
Để không phải bao giờ ngồi tiếc nuối
Sao trên trời có đêm còn quên mọc
Mà đời người thì khó nhọc khôn cùng
 
ANN

1 comment:

  1. Cảm ơn ANN. Bài thơ thấm đậm tình người, sự cảm thông da diết.
    Hôm qua, con gái chị và cậu người yêu cháu, cùng là Bác sĩ nội trú nhưng khác khoa, dến gặp mặt "thông báo" với bố mẹ. Chị chỉ tâm niệm một điều mong các con luôn hạnh phúc. Ngành y là ngành rất vất vả, đầy trách nhiệm, các con luôn thông cảm hiểu được nhau là mẹ yên tâm nhất.
    Tình yêu và hôn nhân. Cuộc đời vẫn mãi xanh tươi mà.

    ReplyDelete