Em hãy trông cành cây kia xù xì và đen
Victor Hugo
Em hãy trông cành cây kia xù xì và đen
Vỏ trơ trụi, mưa rót vào như xối
Ít lâu nữa mùa Đông trôi qua em lại thấy
Em sẽ hỏi sao chồi yếu mỏng manh
Xanh non thế mà nhoi gỗ đen lên được
Em sẽ hỏi khi hơi thở em nhẹ lướt
Hỡi em yêu trên tâm hồn anh chai sạn
Khép kín sau bao nỗi đau lòng
Sao dòng nhựa trong anh đã cạn lại lưu thông
Sao tâm hồn anh như hoa xuân bừng nở
Bỗng tung những vần thơ, dưới chân em, anh ngắt từng cành nhỏ!
Vì đó là quy luật của thế giới này
Vì nối tiếp những đêm đen là những đêm trăng sáng
Vì mọi thứ trên đời như thủy triều lên xuống
Vì cần cây cho gió và lá cho ngọn heo may
Vì sau cơn hoạn nạn, nụ cười em đã đến với anh
Vì mùa Đông qua rồi và mùa Xuân đã tới.
Một bài thơ khác của Victor Hugo, em cũng không nhớ người dịch và cũng chép lại theo trí nhớ.
ANN
|
Pages
▼
Vois, cette branche est rude, elle est noire...
Ô les tendres propos et les charmantes choses
Que me disait Aline en la saison des roses !
Doux zéphyrs qui passiez alors dans ces beaux lieux.
N'en rapportiez-vous rien à l'oreille des dieux ?
SEGRAIS.
Vois, cette branche est rude, elle est noire, et la nue
Verse la pluie à flots sur son écorce nue ;
Mais attends que l'hiver s'en aille, et tu vas voir
Une feuille percer ces noeuds si durs pour elle,
Et tu demanderas comment un bourgeon frêle
Peut, si tendre et si vert, jaillir de ce bois noir.
Demande alors pourquoi, ma jeune bien-aimée,
Quand sur mon âme, hélas ! endurcie et fermée,
Ton souffle passe, après tant de maux expiés,
Pourquoi remonte et court ma sève évanouie,
Pourquoi mon âme en fleur et tout épanouie
Jette soudain des vers que j'effeuille à tes pieds !
C'est que tout a sa loi, le monde et la fortune ;
C'est qu'une claire nuit succède aux nuits sans lune ;
C'est que tout ici-bas a ses reflux constants ;
C'est qu'il faut l'arbre au vent et la feuille au zéphire ;
C'est qu'après le malheur m'est venu ton sourire ;
C'est que c'était l'hiver et que c'est le printemps !
Victor HUGO (1802-1885)