Pages
▼
Thursday, April 25, 2013
Hạt muối
Giải lao giữa giờ có nước cà rốt, bánh ngọt và trà. Nước cà rốt khá ngọt đã đành, bánh lại càng tệ. Anh đùa: "sao cho mình ăn toàn những món béo ơi ở lại, gầy đi nhé, là thế nào nhỉ?!". Tất cả phì cười, nhưng cố giữ im lặng, chỉ có cô bật cười thành tiếng, khiến anh cảm thấy thoải mái.
Chiều nay ba, bốn cuộc làm việc, bây giờ mới được chút giải lao. Bắt gặp ánh mắt liếc đồng hồ của anh, mọi người bỏ đồ ăn xuống, riêng cô cố rót cho mình chén trà. Nhìn thái độ tranh thủ của cô, anh tủm tỉm: "5' nữa bắt đầu làm việc, mọi người ăn, uống đi đã". Cô nhìn anh biết ơn.
Cô là người nhỏ nhất trong cuộc họp, nhưng lại là chuyên gia, cho nên người phát biểu cuối cùng là cô. Anh thích thú theo dõi cách cô kiên nhẫn chờ đến lượt mình được nói, chịu đựng những ý kiến khác nhau, chẳng ra đâu vào với đâu, bình tĩnh và tự tin. Anh thấy lòng mình thoáng nhẹ nhõm.
Kết luận cuộc họp, anh cho phép cô làm theo ý mình. Tính đến tất cả ý kiến đóng góp, anh yêu cầu chuẩn bị lại văn bản, hẹn buổi làm việc sau ngày Lễ và mời cả nhóm tới nhà ăn cơm. Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên và phấn khởi. Đọc thấy một dấu hỏi lớn trong ánh mắt cô, anh vô cùng thú vị.
Trở về cơ quan, cô báo cáo lại kết quả làm việc với lãnh đạo của mình. Hai anh em cười một trận vì những phong cách làm việc khác nhau giữa các cơ quan. Có những việc thật dễ dàng đối với nơi này, lại quá khó khăn với nơi khác và ngược lại. Thế nhưng, mọi việc cũng sẽ ổn thỏa thôi. Lãnh đạo động viên: yên tâm đi, anh nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Ngày làm việc kết thúc. Ngồi dọn dẹp giấy tờ, cô cố gắng sắp xếp lại trong đầu thứ tự công việc cho mạch lạc. Từ lâu nay, tư duy lôgic là cứu cánh duy nhất của cô. Có một lần ngập đầu trong các sự kiện, cô chợt nhớ ra cách phân chia thứ bậc ưu tiên, vậy là chuỗi sự kiện tự nó được giải quyết. Cũng từ đó, cô cảm giác mình đang trượt trên những bánh xe, không còn bức bối, trì trệ, quá tải nữa.
Hết giờ, anh vẫn còn hai ba cuộc gặp gỡ, làm việc. Tự rót chén trà, anh cười một mình vì nhớ lại cách tranh thủ của cô khi nãy. Anh thấy mình nhớ cô và bất giác thở dài. Giá mà có cô giúp việc, hoặc ít nhất là có cô ở gần hơn một chút. Anh thấy mình nuối tiếc vì đã quyết định không ở lại bên cô lâu hơn.
Công việc phần lớn là giải quyết tình huống, anh thèm có thời gian để đầu tư cho suy nghĩ nhiều hơn, sâu hơn, rộng hơn, căn cơ hơn. Chuyên gia như cô thật hiếm. Đôi khi anh không biết là mình nhớ cô, hay cần cô nữa. Có thể là cả hai, cũng có thể là nhớ mà không cần, có thể chỉ là cần mà chẳng nhớ. Chỉ biết rằng, anh thường xuyên mong gặp cô.
Hôm nay nghe cô trình bày ý kiến và kiên trì bảo vệ quan điểm của mình, anh thấy mừng vì cô đã khôn lớn. Nhưng nhìn khuôn mặt không biết dấu che xúc cảm của cô, anh lại thấy lo lắng. Anh luôn kêu ca cô ngốc nghếch, dại dột. Cô trung thực đến tội nghiệp. Đã đành, anh tin tưởng cô vì cô thẳng thắn, nhưng luôn lo sợ cô sẽ vấp váp, chịu thiệt thòi. Đáng ghét nhất là cô không biết giấu giếm bớt cảm xúc của mình đi. Không nên dối trá, nhưng cũng không cần thiết phải bộc trực như thế.
Cố bắt mình quay trở về với công việc, anh luyến tiếc nhìn đồng hồ. Cô hãy ở lại trong tâm trí của anh, hãy ở lại yên lành, cho dù mọi vui, buồn rồi cũng sẽ trôi qua.
Anh không thể sống, không thể làm việc và không thể đi tiếp con đường của mình đã chọn nếu không vững vàng, nếu thiếu bản lĩnh.
Nhưng anh thầm xin cô, hãy ở lại. Cho dù là vô cùng nhỏ bé, xin cô hãy là hạt muối của đời anh.
Hề hề hề,
ReplyDeleteCoi bộ ông anh này chưa hiểu là đời cha ăn mặn thì đời con khát nước rồi.....
Nhỡ tên anh ấy là "Biển" thì sao? Một hạt muối có thấm gì đâu mà anh Bình đã lo ;)
Deleteviết thừa 5 chữ cuối rồi ;-)
ReplyDeleteHề hề hề,
DeleteQuả có vậy thật. Bây chừ thì thằng mô ăn thằng nớ khát mà. Hề hề hề
Biển mặn - Trần Thiện Thanh
ReplyDeleteTôi đến lại đi, xa vắng đời tôi chiến chinh lâu dài
Miệt mài đời trai, vượt chuông dài che khuất biển xanh
Ðẹp tựa trong tranh, gót bùn lầy cho lúa thêm xanh
Trong bao lần quân hành, tôi qua vùng khô cặn mà mồ hôi thành biển mặn trên môị
http://youtu.be/YiosR0McH38