Pages

Wednesday, October 14, 2015

Những nơi tốt nhất cho các nữ doanh gia và Quốc gia lý tưởng nhất cho phụ nữ: New Zealand



Chị Nguyễn Thị Huệ, giải đặc biệt cuộc thi viết "Những phụ nữ vượt lên số phận"
------------
Xem thêm: 25 nữ doanh nhân thành đạt nhất VN - Viet Nam, http://vietbao.vn/Kinh-te/25-nu-doanh-nhan-thanh-dat-nhat-VN/70100821/47/
Tin nhanh Việt Nam ra thế giới vietbao.vn


Việt Nam vốn là một nhà nước phong kiến với những hủ tục lạc hậu. Trong đó tệ trọng Nam khinh nữ cho tới ngày nay vẫn chưa được xóa bỏ. Gần đến ngày Phụ Nữ Việt Nam, muốn chung tay xóa bỏ hủ tục lạc hậu này tôi suy ngẫm, suy ngẫm và thấy rằng tốt nhất là học tập nước Mỹ là nước văn minh. 


Một nhà tư vấn giáo dục phụ nữ về thủ tục cắt xẻo bộ phận sinh dục ngoài của phụ nữ, FGM


Bởi vậy tôi lang thang vào Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ, VOA Tiếng Việt cả mấy ngày nay và tìm thấy:
 "Một cuộc nghiên cứu mới phân tích Chỉ số Phát triển Doanh nghiệp Toàn cầu GEDI giữa Nam và Nữ do tập đoàn máy tính Dell tài trợ thực hiện... đã chỉ ra có năm quốc gia không những có tỷ lệ phụ nữ sở hữu tài khoản ngân hàng cao nhất, từ 90% trở lên, mà tại cả năm nước này, tỷ lệ phụ nữ có tài khoản ngân hàng ở mức cao hơn đàn ông. Đó là các nước: Thụy Điển, Đức, Hoa Kỳ, Nhật Bản, và Hàn Quốc."

Cảm thấy đây là nguồn thông tin bổ ích cho phụ nữ, tôi dò tìm, dò tìm... tới phóng viên Frances Alonzo là tác giả của đoạn thông tin nói trên và bài "Những nơi tốt nhất cho các nữ doanh gia"



Thứ trưởng Bộ Công Thương - Hồ Thị Kim Thoa (giữa) chủ trì buổi họp báo.
------------
Xem thêm: Sắp thành lập Hiệp hội nữ Doanh nhân Việt Nam, http://vietbao.vn/Kinh-te/Sap-thanh-lap-Hiep-hoi-nu-Doanh-nhan-Viet-Nam/181357358/87/
Tin nhanh Việt Nam ra thế giới vietbao.vn


Nhưng vẫn chưa đủ, đó mới là dành cho các nữ doanh gia, bởi vậy tôi dò tìm thêm nơi tốt nhất cho phụ nữ nói chung và đã tìm được Quốc gia lý tưởng nhất cho phụ nữ: New Zealand.

Giờ đây, tôi xin gửi tới chị em phụ nữ Việt Nam bài "Những nơi tốt nhất cho các nữ doanh gia" và bài Quốc gia lý tưởng nhất cho phụ nữ: New Zealand coi như món quà tặng nhân ngày Phụ Nữ Việt Nam 20-10!


Bà Mai Kiều Liên 4 lần được Forbes vinh danh


Frances Alonzo

Một cuộc nghiên cứu mới phân tích Chỉ số Phát triển Doanh nghiệp Toàn cầu GEDI giữa Nam và Nữ do tập đoàn máy tính Dell tài trợ thực hiện cho thấy hai nước châu Á đứng đầu bảng xếp hạng về môi trường tốt nhất cho các nữ doanh nhân là Hàn Quốc và Trung Quốc. Bà Ruta Aidis, Giám đốc Dự án Gender-GEDI tại Viện GEDI cho biết cuộc nghiên cứu này phân tích cả điểm mạnh và yếu của mỗi quốc gia để có thể cho các nhà lãnh đạo thế giới một mức phát triển cao nhất về việc quốc gia của họ cần phải làm gì để tạo môi trường thân thiện hơn với các nữ doanh nhân.
Trong số 30 nước nằm trong cuộc nghiên cứu Chỉ số Phát triển Doanh nghiệp Toàn cầu giữa Nam và Nữ lần này, Hàn Quốc và Trung Quốc có cùng xếp hạng với Nam Phi ở vị trí 11. Trong khi đó, Nhật Bản cùng đứng với Peru ở vị trí 14, và Thái Lan xếp thứ 17. Như vậy ngoài Hàn Quốc và Trung Quốc, Nhật Bản và Thái Lan cũng là hai nước châu Á có môi trường tốt cho các nữ doanh nhân.
Bà Nguyễn Thị Nga – Chủ tịch ngân hàng SeABank

Tuy nhiên, theo lời bà Ruta Aidis, Giám đốc Dự án Gender-GEDI tại Viện GEDI, mỗi quốc gia đều có điểm mạnh và yếu riêng:
“Thế mạnh của Hàn Quốc là họ có một môi trường kinh doanh tốt với tỷ lệ rủi ro kinh doanh thấp và nguồn tiếp cận tài chính tốt nói chung.”
Một trong những nguồn tiếp cận tài chính tốt mà Hàn Quốc có đó là tiếp cận vốn qua việc sở hữu một tài khoản ngân hàng chính thức.


Bà Trần Ngọc Sương - Giám đốc Nông trường Sông Hậu
Cuộc nghiên cứu cho biết, trong khi việc có một tài khoản ngân hàng chính thức là rất quan trọng đối với các nữ doanh nhân có tiềm năng bởi lẽ đó là điều kiện để xin được các khoản vay ngân hàng, mức tín dụng, giúp thúc đẩy sự tăng trưởng của doanh nghiệp, 50 phần trăm hoặc hơn phụ nữ tại 14 trên 30 quốc gia trong cuộc nghiên cứu lần này không có tài khoản ngân hàng. Các quốc gia này bao gồm Nga, Chile, Bangladesh, Ấn Độ, Pakistan v..v..
Ngược lại, cuộc nghiên cứu chỉ ra có năm quốc gia không những có tỷ lệ phụ nữ sở hữu tài khoản ngân hàng cao nhất, từ 90% trở lên, mà tại cả năm nước này, tỷ lệ phụ nữ có tài khoản ngân hàng ở mức cao hơn đàn ông. Đó là các nước: Thụy Điển, Đức, Hoa Kỳ, Nhật Bản, và Hàn Quốc.


Bà Nguyễn Thị Mai Thanh - Chủ tịch kiêm CEO Công ty cổ phần Cơ điện lạnh (REE)

Tuy nhiên, Hàn Quốc cũng có những mặt yếu và một trong số đó là tỷ lệ doanh nghiệp mới do nữ giới làm chủ còn rất thấp. Bà Aidis cho biết:
“Cứ 10 doanh nghiệp mới của nam giới thì chỉ mới có ba doanh nghiệp mới của nữ giới. Và tỷ lệ nữ giới làm lãnh đạo cũng rất thấp. Trong số tất cả các quản lý và giới chức cấp cao của Hàn Quốc, chỉ có 10 phần trăm là phụ nữ. Cần phải nhấn mạnh hơn nữa về những khu vực còn hạn chế việc phụ nữ khởi nghiệp và việc cung cấp thêm cơ hội cho phụ nữ bước vào những vị trí lãnh đạo. Sở dĩ cần làm như vậy vì chúng tôi nhận thấy có một sự tương quan giữa phụ nữ, sự lãnh đạo và thêm sự chấp nhận phụ nữ nắm giữ những vị trí điều hành trong một quốc gia.”

Bà Phạm Thị Việt Nga - Lãnh đạo công ty Dược Hậu Giang

Không giống Hàn Quốc, Trung Quốc là quốc gia có tỷ lệ các doanh nghiệp mới do phụ nữ làm chủ rất cao. Cứ 10 doanh nghiệp mới ra đời thì có tám doanh nghiệp do nữ giới làm chủ. Trung Quốc có thị trường vốn phát triển khá tốt và họ cũng có tỷ lệ phần trăm các doanh nghiệp mới do phụ nữ điều hành giới thiệu các sản phẩm và dịch vụ mới khá cao.
Nhưng một trong những điểm yếu mà Trung Quốc cần khắc phục đó là tỷ lệ nữ doanh nhân có bằng đại học còn thấp, theo lời bà Aidis:
“Chỉ có 28 phần trăm các nữ chủ nhân doanh nghiệp có bằng đại học. Nghiên cứu trước đây đã chỉ ra rằng những doanh nhân nam hoặc nữ học cao hơn có xu hướng lèo lái công ty của mình thành công hơn và có thể tiếp cận thêm nhiều mạng lưới, cơ hội tập huấn, và những kiến thức mà những người khác với mức giáo dục thấp hơn không có cơ hội tiếp cận được. Một vấn đề khác ở Trung Quốc đó là đối với các doanh nghiệp do nữ giới làm chủ, mức độ phụ nữ dùng internet là rất thấp, chỉ có 34 phần trăm. Tỷ lệ phần trăm phụ nữ có tài khoản ngân hàng chính thức cũng thấp, chỉ ở mức 37 phần trăm.”



Nữ đại gia quảng cáo Việt được báo chí Anh ca ngợi
Không chỉ ở Hàn Quốc hay Trung Quốc, bà Aidis cho biết, phụ nữ ở phần lớn các quốc gia trên thế giới đổ xô vào ngành dịch vụ, y tế, giáo dục, những mảng có xu hướng đem lại lợi nhuận thấp và rất cạnh tranh. Sau khi tập trung nghiên cứu các doanh nghiệp mới trong ngành công nghệ, cuộc nghiên cứu của GEDI nhận thấy chỉ số phụ nữ tham gia trong ngành công nghệ ở cả 30 quốc gia đều thấp. Bà Aidis nói:
“Trung bình chỉ có 1 đến 2 phần trăm các doanh nghiệp mới khởi nghiệp trong ngành công nghệ. Chúng tôi mong muốn khuyến khích các quốc gia thực sự sẽ chú tâm đến vấn đề này và vạch ra những chiến lược để mở rộng những mảng vốn đã do nam giới chiếm lĩnh như xây dựng, khai mỏ, giao thông, cơ sở hạ tầng, v..v...”


NỮ DOANH NHÂN HÀ LINH BỊ SÁT HẠI Ở TRUNG QUỐC


Mặc dù ở một số các quốc gia và trong khu vực châu Á, phụ nữ theo học các ngành như khoa học, công nghệ, toán, kỹ thuật, tin học, những ngành có thể giúp họ khởi nghiệp trong ngành công nghệ, nhưng phụ nữ lại chưa làm điều đó. Bà Aidis nói rằng có một câu hỏi rất quan trọng đó là ‘tại sao họ lại chưa làm điều đó?’ Bà nói thông thường chính những thái độ, văn hóa trọng nam, đã ngăn cản việc phụ nữ thành lập và phát triển doanh nghiệp trong ngành công nghệ trên khắp thế giới:
“Một quốc gia có thể nói rằng những giá trị truyền thống là rất quan trọng đối với chúng tôi và phụ nữ thì không cần tham gia vào lực lượng lao động chính thức hay việc kinh doanh. Nhưng thực sự, nếu bạn quan tâm tới tính cạnh tranh của đất nước bạn trong thời đại toàn cầu mới này, tôi không nghĩ là sẽ có quốc gia nào muốn hạn chế 50 phần trăm dân số của mình tham gia tạo ra những sáng kiến và những sự phát triển mới có thể giúp thúc đẩy sự phát triển kinh tế và tính cạnh tranh của nước họ. Vì thế mà điểm mấu chốt mà chúng tôi muốn nói tới đó là nên tạo ra những sự lựa chọn cho tất cả các cá nhân trong xã hội. Không phải tất cả phụ nữ đều muốn trở thành doanh nhân, không sao cả, không phải phụ nữ nào cũng muốn phát triển doanh nghiệp của họ, nhưng họ nên được cho cơ hội bởi vì nếu không thì về cơ bản, bạn đang ném tất cả các khả năng ra ngoài cửa sổ.”


Bà Nguyễn Thị Mai Thanh - Chủ tịch kiêm CEO Công ty cổ phần Cơ điện lạnh (REE)

Cuộc nghiên cứu chỉ số doanh nghiệp phụ nữ GEDI hay còn gọi là Gender GEDI đo lường sự phát triển của các doanh nghiệp do phụ nữ làm chủ có tiềm năng trên khắp thế giới do Viện Doanh nghiệp và Phát triển Toàn cầu có trụ sở ở Washington, DC thực hiện.
Nguồn: VOA Interview, Dell
Quốc gia lý tưởng nhất cho phụ nữ: New Zealand
Tờ Economist đã khảo sát và đưa ra danh sách những quốc gia có điều kiện sống tốt nhất cho phụ nữ. Bảng đánh giá dựa vào các tiêu chí như cơ hội nghề nghiệp, mức lương, tỷ lệ phụ nữ tham gia những công việc cấp cao, chi phí chăm sóc sức khỏe trẻ em…

Theo đó, New Zealand được đánh giá là quốc gia có thứ hạng cao nhất. Một số quốc gia khác được xem như thiên đường cho phụ nữ còn có Phần Lan và Thụy Điển, trong khi ở đáy bảng có các nước châu Á là Hàn Quốc và Nhật Bản.

P.S. 03.09.2014
Năm phụ nữ đã được bổ nhiệm vào tân nội các Nhật Bản, nêu bật cam kết của Thủ Tướng Shinzo Abe rằng ông sẽ sử dụng phụ nữ một cách hữu hiệu hơn để giúp phần hồi sinh nền kinh tế. nguồn VOA

Tuesday, October 13, 2015

Càng cho đi nhiều, bạn càng nhận được nhiều - Đền Đáp Bằng Chia Sẻ






Tiến sĩ Zig Ziglar kể rằng:

Thiếu tá Anderson, một sĩ quan nổi tiếng trong chiến tranh cách mạng, có một thư viện. Vốn tính quảng đại nên ông mở cửa cho tất cả các thanh niên trong vùng muốn bồi bổ thêm kiến thức.
Trong những thanh niên thường đến nhà thiếu tá Anderson mỗi sáng thứ 7 ấy có một chàng trtai xứ E-cốt. Anh ta rất biết ơn thiếu tá đã cho mình đọc sách suốt ngày. Dĩ nhiên anh ta đã học hỏi được rất nhiều, vì sau đó , Andrew Carnegie (Tên chàng trai) đã trở nên người giàu có và sáng chế nhiều nhất mà nước Mỹ có thể sản sinh.. Mình ông đã tạo được 43 nhà triệu phú vào một thời mà các triệu phú có thể đếm trên đầu ngón tay. Carnegie đã tiếp tục công việc hữu ích của thiếu tá Anderson ngày nào. Ông sáng lập những thư viện Carnegie trên khắp nước Mỹ, nhờ đó biết bao người (nguyên bản "hàng nghìn người") đã được hưởng ích lợi nhờ sự quảng đại của ông.
Thật vậy, mỗi khi bạn nhận ra, nuôi dưỡng và phát triển khả năng của người khác là bạn đã có công rất lớn. Dĩ nhiên, điều đáng kể nhất là CÀNG CHO ĐI NHIỀU BẠN CÀNG NHẬN ĐƯỢC NHIỀU.

Bạn thân mến! Muốn noi gương thiếu tá Anderson và Andrew Carnegie tôi chia sẻ với các bạn những cuốn sách hay. Ngày nay internet giúp chúng ta có thể chia sẻ khắp nơi bằng các thư viện điện tử mà không nhất thiết phải thành lập các thư viện như các ngài thiếu tá và Andrew Carnegie. Các nhà hảo tâm đã chuẩn bị sẵn cho chúng ta, chúng ta chỉ việc lựa chọn sách hay và chia sẻ miễn phí. Thật là trên cả tuyệt vời phải không các bạn? Trước tiên tôi xin gửi tới các bạn cuốn sách đầu tiên của chính tiến sĩ Zig Ziglar "Hẹn Bạn Trên Đỉnh Thành Công".
 Sau đây tôi xin giới thiệu với các bạn chương 3 của cuốn sách mà tôi rất thích này:

Hẹn Bạn Trên Đỉnh Thành Công

http://thuvien.sinhvienlamgiau.net/index.php/book/hen-ban-tren-dinh-thanh-cong/

 

Chương 7: KẺ TRỘM THẬT HAY GIẢ - Hẹn Bạn Trên Đỉnh Thành Công

Không gian: Một tiệm tạp phẩm nhỏ trong làng.
Thời gian: năm 1887.
Một người đàn ông trạc độ 60 tuổi, dung mạo hoà nhã vào mua củ cải. Ông đưa cho cô bán hàng tờ 20 đô la. Cô bán hàng cầm tiền, đút vào ngăn kéo rồi lấy tiền lẻ ra thối. Chợt đầu ngón tay dính mực, cô giật mình, lưỡng lự một lát. Rồi tự nghĩ: có lẽ nào một người vừa là thân chủ, vừa là hàng xóm lại là cố tri như ông Emmanual Ninger đây lại đưa tiền giả hay sao? Thế là cô định thối tiền cho ông ta về. Tuy vậy, cô cứ băn khoăn mãi, (vào năm 1887, 20 đô la là một món tiền khá lớn) nên mới mời cảnh sát đến giúp đỡ. Một cảnh sát viên quả quyết đó là bạc thiệt, một người khác thì tỏ vẻ nghi ngờ trước vết mực lem. Cuối cùng, tính tò mò cộng với tinh thần trách nhiệm đã buộc họ phải đến xét nhà ông Ninger. Tại đây, trên gác thượng, họ đã tìm thấy những dụng cụ in giấy 20 đô la giả, với một tờ đang in dở, cạnh đó là ba bức chân dung do chính tay Emmanual Ninger vẽ.
Ninger là một hoạ sĩ có tài. Ông tự tay vẽ lấy những tờ 20 đô la giả. Và đã lừa được mọi người bằng những nét vẽ tỉ mỉ, tài hoa cho đến khi số mệnh vạch mặt ông bằng những ngón tay ướt của cô hàng rau. Sau khi bắt giữ ông, người ta đem bán đấu giá 3 bức chân dung được tất cả 16.000 đô la - vị chi mỗi bức trên 5000. Điều trớ trêu là Emmanual Ninger vẽ mỗi bức chân dung trị giá trên 5000 đô la cũng chỉ mất công bằng vẽ một tờ 20 đô la thôi.
Con người tài hoa lỗi lạc ấy quả là một tên trộm đúng nghĩa nhất. Điều bi đát ở đây là người bị ông ta ăn trộm nhiều nhất lại chính là Emmanual Ninger. Thật vậy, giá như biết đem bán tài năng một cách hợp pháp, chẳng những ông ta đã giàu có mà còn có thể giúp ích cho đời nữa. TÊN ÔNG ĐÃ ĐƯỢC GHI VÀO BẢN DANH SÁCH DÀI VÔ TẬN NHỮNG KẺ ĂN TRỘM CHÍNH MÌNH TRONG KHI ĂN TRỘM CỦA NGƯỜI KHÁC.

TÊN TRỘM THƯỢNG LƯU

Hắn cũng ăn trộm nữ trang như Bary
Ngày 25/3, Công an quận Bình Thạnh (TP HCM) đã bắt giam Nguyễn Văn Sơn (27 tuổi) để điều tra hành vi trộm cắp tài sản. Anh ta là nghi can trộm nữ trang nhưng đã bỏ trốn trong lúc được tại ngoại.


Tên trộm thứ hai tôi muốn nhắc tới là Arthur Barry. Y là một tên trộm đặc biệt, chuyên ăn trộm nữ trang hồi còn trong tuổi "đôi mươi bồng bột". Barry nổi tiếng quốc tế là tên trộm nữ trang siêu đẳng của mọi thời đại. Y không chỉ ăn trộm giỏi mà còn là một tay sành sỏi về nghệ thuật nữa.
Tuy ăn trộm, nhưng Barry rất "khó tính", không phải "bạ đâu lấy đó" như những tay khác. "Khổ chủ" của y không những phải lắm của nhiều tiền, mà còn phải nổi tiếng trong giới thượng lưu nữa. Cảnh sát đã phải lắm phen điên đầu với y.
Một đêm Barry bị bắt quả tang sau khi lọt ổ phục kích. Lúc bị 3 viên đạn ghim vào người và những mảnh kiếng đâm vào mắt, y đã đau đớn, tuyệt vọng la lên: "Tôi không bao giờ ăn trộm nữa". Thế rồi sau đó y đã thoát đi như có phép lạ và ba năm sau vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Cuối cùng, vì ghen tương, một phụ nữ đã tố giác y và y đã lãnh án 18 năm tù. Khi được phóng thích, y đã giữ lời hứa, không bao giờ ăn trộm nữa. Y đến New England và sống một đời gương mẫu. Dân địa phương đã biểu dương y bằng cách bầu y làm hội trưởng hội cựu chiến binh.
Tiếng đồn lan xa. Phóng viên khắp nước đua nhau phỏng vấn y. Họ hỏi y rất nhiều. Sau cùng, một phóng viên trẻ đã đụng đến điểm then chốt của vấn đề bằng một câu hỏi "hóc búa":
- Thưa ông Barry, suốt thời trộm đạo, ông đã lấy trộm của nhiều nhà quyền quí, nhưng tôi tò mò muốn biết ông có nhớ đã lấy trộm của ai nhiều nhất không?
Barry đáp lại ngay không chút do dự:
- Nhớ chứ. Người bị tôi lấy trộm nhiều nhất chính là Arthur Barry. Thật vậy, tôi đã có thể là một doanh gia thành đạt, một nhà tư bản ở phố Wall và góp phần không nhỏ để xây dựng xã hội, nhưng tiếc thay, tôi đã chọn lầm nghề trộm cắp và đã tiêu phí hai phần ba cuộc đời thanh xuân sau song sắt nhà tù.
Quả thực, Barry đúng là người ăn trộm của chính mình!
BẠN BIẾT TÊN TRỘM NÀY
Tên trộm thứ ba tôi muốn nhắc tới là chính BẠN. TÔI GỌI bạn là kẻ trộm, vì bất cứ ai không tin mình và không sử dụng hết năng lực của mình đã thực sự đánh cắp chính mình, đánh cắp những người mình thương mến và đã khiến năng suất giảm hạ, nên y cũng đánh cắp của chính xã hội nữa. Mặc dù người ta đánh cắp chính mình một cách vô ý thức song tội trạng vẫn trầm trọng vì xã hội vẫn mất mát nhiều như khi hữu ý vậy. Câu hỏi đến đây đã hiện rõ: Bạn có sẵn sàng ngừng đánh cắp chính mình không? Tôi tin bạn đã bắt đầu leo lên đỉnh thành công. Đối với bạn cũng như nhiều người khác, quyển sách này sẽ là động cơ, là niềm hưng phấn và kiến thức giúp bạn đi suốt quãng đường dài. Dù sao, tôi cũng xin nhắc bạn là không phải khi đọc xong quyển sách này, kiến thức bạn hoàn hảo liền đâu. Thân thể bạn cần thực phẩm nuôi dưỡng mỗi ngày thế nào thì trí tuệ bạn cũng cần thực phẩm tinh thần như vậy. Cứ cố gắng đọc đi đọc lại thêm nhiều lần nữa rồi chỉ ít lâu sau khi nhìn vào gương, bạn sẽ đối diện với một tên trộm đã giải nghệ.
TIẾNG CHUÔNG ĐIỆN THOẠI
Tôi vẫn coi hình ảnh lành mạnh về bản thân chính là khởi điểm là bước đầu tiên và quan trọng nhất để đạt mục tiêu... Nói cho cùng, NẾU KHÔNG BẮT ĐẦU, CHẮC CHẮN TA KHÔNG THỂ ĐẾN ĐÍCH. Giả sử bây giờ chuông điện thoại nhà bạn reo vang, bạn nhấc lên nghe, người ở đầu dây bảo bạn: "Allô, mong bạn thông cảm, tôi không mượn tiền cũng không muốn phiền bạn điều gì cả. Tôi chỉ muốn gọi để nói cho bạn biết rằng bạn là người tốt nhất đời mà thôi. Bạn là vốn quí trong ngành nghề của bạn và là niềm hãnh diện của tập thể đấy. Tôi muốn được ở bên bạn luôn vì mỗi lần như vậy tôi đều cảm thấy phấn khởi và thấy hăng say làm việc thiện hơn. Ước gì tôi được gặp bạn mỗi ngày vì bạn chính là động lực thúc đẩy tôi thăng tiến bản thân. Thưa bạn, tôi chỉ muốn nói có thế thôi. Mong chóng được gặp lại bạn".
Trước những lời nhận định tích cực và chân thành này (chân thành vì do bạn thân nói ra cơ mà) bạn cảm thấy thế nào?
Nếu là bác sĩ, liệu bạn có trở nên một bác sĩ tốt hơn không? Nếu là giáo viên, là doanh gia, là cha, là mẹ..., liệu bạn có muốn nên tốt hơn không? Dù bạn là ai và làm nghề gì đi nữa, tôi tin chắc tự thâm tâm bạn biết mình sẽ không chỉ cố gắng làm việc tốt hơn mà còn cảm thấy hạnh phúc hơn trước nhiều.
Tuy nhiên, qua mẩu đối thoại trên, bạn hiểu thêm được bao nhiêu về nghề bác sĩ, thương doanh, luật sư, sinh viên nào? Hiển nhiên bạn sẽ chẳng hiểu thêm gì cả. Song tự đáy lòng, bạn vẫn biết mình sẽ sống tốt hơn và hạnh phúc hơn trong công việc, bởi vậy lời nhận định ấy đã khiến bạn thay hình đổi dạng. Từ nay, bạn sẽ bảo: Tôi là vốn quí của xã hội, và vinh dự cho ngành nghề của tôi. Bạn sẽ nhìn mình dưới một góc độ khác, hình ảnh về chính bạn đã đổi thay và một điều thú vị xảy ra ngay lúc đó: Bạn cảm thấy tự tin hơn. Do đó, năng lực của bạn cũng tăng lên. KHI HÌNH ẢNH CỦA BẠN ĐẸP HƠN THÌ CÔNG VIỆC CỦA BẠN CŨNG ĐẸP HƠN.
Đã biết cú điện thoại hiệu nghiệm như vậy, sao bạn không thử làm ngay đi? Sao bạn không để sách xuống và nhấc điện thoại lên (trừ phi bây giờ là 2g sáng hoặc một giờ bất tiện). Hãy gọi cho người bạn thực lòng quí mến, kính trọng. Hãy cho họ biết bạn đánh giá cao công việc của họ, bảo họ rằng đời họ thực có ý nghĩa đối với bạn. Người ấy tất sẽ cảm kích sâu xa và bạn cũng thấy hài lòng. Càng giúp xây dựng người khác, bạn càng cảm thấy thoả mãn với mình hơn.
Câu chuyện sau đây nói lên tầm quan trọng của một hình ảnh lành mạnh về bản thân và kết quả của nó.
MỘT BƯỚC UNG DUNG TỪ "DỐT NÁT" ĐẾN THIÊN TÀI
Năm Victor Seribriakoff lên 15 tuổi, thầy giáo khuyên anh về nhà học nghề vì dốt nát như anh, khó mà học hành đến nơi đến chốn được. Victor nghe theo lời thầy và 17 năm sau, anh trở thành một tay lang bạt kỳ hồ với đủ mọi thứ nghề kỳ quặc. Người ta đã phê phán anh là "dốt nát" nên suốt 17 năm trời, anh quả đã "dốt" thật. Năm anh 32 tuổi, một thay đổi kỳ diệu đã diễn ra. Kết quả của một cuộc trắc nghiệm cho thấy anh là một thiên tài với chỉ số thông minh là 161. Từ đó anh bắt đầu hành động như một thiên tài thực sự, anh viết sách, đăng ký bằng phát minh và trở nên một doanh gia lỗi lạc. Đáng nói nhất có lẽ là việc anh được bầu làm chủ tịch hội Mensa quốc tế một hiệp hội mà tiêu chuẩn duy nhất để nhập hội là phải có chỉ số thông minh từ 140 trở lên. Chuyện anh Victor Seribriakoff hẳn khiến bạn tự hỏi: biết bao nhiêu thiên tài đã phải lang thang như những kẻ dốt nát chỉ vì có người đã bảo họ u mê, đần độn. Không phải bất thần mà Victor tích góp được số vốn kiến thức sâu rộng như vậy đâu. Cũng chẳng phải ngày một ngày hai mà anh tự tin đến thế được. Anh được như vậy chính là nhờ đã biết kiên trì tự rèn luyện mỗi ngày đấy. Khi thấy mình biến đổi, anh đã hành động khác hẳn, anh bắt đầu hy vọng và đạt được những kết quả lạ lùng.
HÌNH ẢNH TỰ THÂN QUAN TRỌNG ĐẾN MỨC NÀO?
Trong quyển "Cách thế trở nên bạn thiết của chính mình" (How to be your own best friend) Mildred Newman và tiến sĩ Bernard Berkowitz hỏi một câu thấm thía: "Nếu không thể yêu mình, làm sao ta có thể yêu người khác được?".
Bạn không thể cho điều mình không có. Thánh Kinh cũng nói: "Hãy yêu người như mình".
Hình ảnh tự thân quan trọng không? Bạn không THể LÀM KHÁC CÁCH BạN NHÌN BảN THÂN. HÌNH ảNH Tự THÂN Sẽ đưa bạn lên đỉnh thành công hoặc sa xuống đáy hầm. Hãy coi mình là người hữu ích rồi bạn sẽ hữu ích. Nếu cho mình là người tầm thường, vô giá trị tất bạn sẽ chẳng có giá trị gì. May thay, dù trong quá khứ, bạn nhìn mình ra sao đi nữa thì nay, bạn vẫn có động lực, có phương pháp và năng lực để thay đổi và trở nên tốt hơn. Trong số các món quà Tạo hoá ban tặng cho con người, quyền được chọn lựa con đường mình thích chính là món quà quí giá nhất. Khi đi sâu vào hình ảnh tự thân, bạn hãy nhớ kỹ là bất cứ hình ảnh nào cũng đều được trí óc tô vẽ, thêm thắt lên. Chẳng hạn đi lại trên tấm ván rộng 40cm, đặt giữa 2 căn nhà 10 tầng, vấn đề sẽ khác hẳn. Đi trên tấm ván đặt dưới đất, bạn cảm thấy dễ dàng và an toàn, nhưng đi trên tấm ván đặt giữa hai toà nhà cao tầng, bạn có cảm tưởng như sắp té đến nơi. Đó là vì trí óc đã tô vẽ thêm nên bạn mới sợ hãi như vậy. Có những lần người đánh "gôn" sau khi phá bóng xuống lỗ hoặc ra ngoài đường biên đã phân bua: "Tôi biết mình sẽ làm vậy mà". Đó là vì tâm trí anh đã vẽ nên hình ảnh trước và tay anh chỉ làm theo thôi. Ngược lại, người chơi gôn thắng cuộc biết rằng mình phải "thấy" trái banh đi vào đầu gậy trước khi quật nó. Người chơi khúc côn cầu giỏi bao giờ cũng "thấy" trái banh rớt đúng lỗ trước khi ra tay. Nhà doanh thương giỏi phải "thấy" khách hàng đồng ý mua trước khi gọi điện cho họ. Hiển nhiên Michael Angelo đã phải thấy Môsê ngồi lẫm liệt trong khối đá hoa trước khi đục nhát đầu tiên.
BA LẦN ĐÁNH BÓNG
Điều khó hiểu và khiến giới thể thao thất vọng nhất là khi thấy một cầu thủ khúc côn cầu cầm chày tiến ra mô đất và rồi để đối phương quạt bóng 3 lần liền mà cứ đứng thúc thủ. Ba cơ hội ngàn vàng để ghi điểm mà lại cứ đứng ỳ ra một chỗ mới chết chứ. Tại sao vậy? Đơn giản lắm, tại vì y "thấy" mình sẽ đánh hụt và bị loại. Nên y cứ vác chày trên vai mà "đi tản bộ".
Trong trường đời, một người cứ tiến ra sân nhưng không hề muốn chạm bóng như vậy còn đáng buồn hơn nữa! Theo bác sĩ Larry Kimsey thì y là người thất bại nhất vì y không cố gắng. Nếu bạn cố gắng mà thua cuộc thì bạn còn có thể rút được kinh nghiệm từ bàn thua để từ đó đỡ thua hơn, KHÔNG LÀM GÌ TẤT KHÔNG HỌC HỎI ĐƯỢC GÌ. NHỮNG NGƯỜI NHƯ vậy tự kết án mình trong nhà tù của sự tầm thường. Họ không bao giờ tham dự trận đấu cuộc đời và chẳng thực sự chạm bóng lần nào. Họ trở nên kẻ thù sâu độc nhất cả cho chính họ và là người trọng tài mù loà. Hình ảnh họ có về bản thân là hình ảnh quỵ ngã - thất bại - bị loại. Đã thế, tâm trí họ lại còn phóng to thêm hình ảnh ấy nữa mới chết.
Chính vì vậy mà mới đây, bác sĩ Maxwell Maltz, nhà phẫu thuật chỉnh hình nổi tiếng thế giới, tác giả cuốn "Tự giúp mình", cuốn sách đã bán được trên 10 triệu bản, đã nói mục đích của mọi loại điều trị bằng tâm lý đều nhằm giúp bệnh nhân thay đổi hình ảnh về chính mình.
HÃY TỰ TIN
Khởi điểm của thành công và hạnh phúc là một hình ảnh lành mạnh về chính mình. Tiến sĩ Joyce Brothers, một tác giả thời danh, một nhà bình luận và tâm lý đã nói: "Ý nghĩa về bản thân chính là cốt lõi của nhân cách!". Nó chi phối mọi hoạt động của con người từ trí hiểu đến óc cầu tiến và thích nghi, từ việc chọn bạn đến hôn nhân và nghề nghiệp. Không có gì quá đáng khi bảo rằng một hình ảnh tích cực nhất về bản thân chính là sự chuẩn bị tốt nhất để thành đạt ở đời.
Trước khi cho rằng mình xứng đáng được thành công và hạnh phúc cũng như trước khi thích người khác thì bạn phải chấp nhận chính mình đã. Nếu chưa chấp nhận chính mình thì dù có động lực thúc đẩy, có xác lập mục tiêu hay suy nghĩ tích cực đến đâu cũng chẳng ăn thua gì. Bạn phải cảm thấy mình "đáng" được hạnh phúc, thành công... trước khi chúng thuộc về bạn. Người thiếu tự tin dễ cho lối suy nghĩ tích cực, việc xác lập mục tiêu... là hoạt động cho người chứ không phải cho mình.
Mong bạn nhớ là tôi đang nói về sự chấp nhận bản thân cách lành mạnh chứ không phải về cái tôi hợm hĩnh kiểu "Tôi là người vĩ đại nhất" đâu nhé! Trong số các chứng bệnh ta thường mắc thì cao ngạo là chứng quái dị nhất. Nó khiến mọi người đều phải khó chịu trừ mình người mắc bệnh.
Thực ra, kẻ cứ băn khoăn mãi với "cái tôi" chính là người rất thiếu tự tin.
Có một chứng bệnh là chứng rối loạn hành vi, một bệnh lý về tâm thần. Người mắc bệnh này ăn cắp chỉ để có cảm giác mạnh, cảm giác qua mặt người khác ngon lành. Khi lấy được, bệnh nhân cảm thấy như mình đã đạt được thắng lợi, thấy thú vị. Nhưng lấy được rồi lại bỏ đâu đấy hoặc cho người khác. Trong tác phẩm Hẹn Bạn Trên Đỉnh Thành Công của Zig Ziglar có nêu một trường hợp mắc bệnh này là Arthur Barry.(1)
P.S. Đoạn tôi thêm vào (1)

Xin trân thành cám ơn thuvien.sinhvienlamgiau.net!

Monday, October 12, 2015

Mùa Đông Áo Xanh!




Mùa Đông áo đỏ mùa Hạ áo xanh
CÂY BÀNG TRƯỚC NGÕ
Mùa đông áo đỏ mùa hạ áo xanh 

Cây bàng khi mở hội là chim đến vây quanh 
Nhớ cây bàng trước ngõ giờ bom giặc đập gẫy lá cành. 

Chim ơi chim chim đừng buồn đấy 
Em đã ươm nhiều cây cho chim về hót mê say. 
Chim ơi chim chờ cây bàng đâm chồi 
Rủ nhau về trước ngõ chim tha hồ mà hót vui.

                      Hàn Ngọc Bích

Hôm vừa rồi đưa đón con, trời lạnh quá, cứ ngỡ mùa đông đã về! Nhưng xem lịch mới ngã ra 27-9 âm lịch mới lập đông.
Sáng nay "bóc lịch", thấy ngày 30-8 AL, nghĩa là còn 27 ngày nữa mới lập đông. Đi chút công việc, dừng xe đợi đèn đỏ, tôi ngạc nhiên sửng sốt khi nhìn thấy cây bàng áo xanh vào dịp cuối thu. Ngạc nhiên vì không chỉ áo xanh, mà nó còn có rất nhiều chồi non và quả còn xanh!
Không tin vào mắt mình, hay là chiếc kính sứt làm cho lóa mắt? Tôi gọi một bạn trẻ đứng gần đó, nhờ xem hộ có đúng là cây bàng có quả?
Hai chú cháu đứng nhìn, cô bé bảo cháu cũng không nhìn rõ.
- Cứ bình tĩnh, nhìn thật kỹ lại xem nào!
Lát sau, với vẻ hồi hộp cô bé trả lời:
- Cây bàng bên kia đường hả chú? Đúng là có quả thật ạ! Sao lại thế nhỉ? Nhưng chú hỏi để làm gì thế?
Hai chú cháu đứng cản đường mấy người qua lại, nhưng lạ thay! Họ chỉ cười ra hiệu tránh ra, ngày thường thì nghe chửi tục rồi. Có lẽ người ta thấy "bố con nhà này mất sổ gạo" đứng giữa đường nên thương hại! Hai chú cháu kéo nhau lên hè nói chuyện. Cô bạn trẻ:
- Cháu học nông nghiệp nên không tin vào mắt mình nữa vì thế mà một lúc sau mới dám khẳng định, cây bàng này có quả thật, lạ nhỉ, mùa đông rồi mà...?
- Hôm nay 30-8 âm lịch, 27-9 âm lịch mới lập đông. Còn 27 ngày nữa, nhưng cây bàng này đang đâm chồi non, quả còn xanh thế kia thì 27 ngày nữa sẽ vẫn mặc áo xanh!
Vội đi có việc, có bé hẹn sẽ gặp lại và cho biết việc làm của mình, số điện thoại.
Tuy vậy chú cháu chia tay nhau còn bịn rịn mãi! Cô bé hứa sẽ giới thiệu với tôi nhiều người có lối sống tuyệt vời, có tâm hồn rộng lớn bao la...
Trên đường về qua phố Tây Sơn lại thêm một cây bàng áo xanh trái mùa. Nhưng khi tới đường Vương Thừa Vũ, Hoàng Văn Thái thì mấy cây bàng đã lốm đốm lá đỏ!?

Trước đây vào xuân, hạ khi cây bàng đâm chồi mà hát:
"...Chim ơi chim chờ cây bàng đâm chồi 
Rủ nhau về trước ngõ chim tha hồ mà hót vui..."
                                                          
Nghe hơi phô, tại sao lại chờ trong khi cây bàng đâm chồi rồi?
Vì thế cứ khi nào cây bàng đã đâm chồi là tôi hát "Chim ơi chim kìa cây bàng đâm chồi" chứ không hát "Chim ơi chim chờ cây bàng đâm chồi". Nay thì hát  chờ hay kìa thoải mái vào bất cứ thời gian nào trong năm cũng được, cũng phù hợp. Tuyệt quá phải không các bạn?!


Mùa Hạ áo xanh - Cây bóng mát - Bàng 1500

Cây bàng áo xanh trái mùa đã làm hoàn thiện bài ca đi cùng năm tháng của Hàn Ngọc Bích. Và cũng chính cây bàng áo xanh trái mùa hôm nay đã "sửa sai" một ký ức đẹp tuyệt vời, nhưng sai lầm gần nửa thế kỷ của tôi. Gần nửa thế kỷ qua tôi vẫn đinh ninh rằng "Cây Bàng Trước Ngõ" là của Hà Ngọc Bích (Vì học hát bài này lúc nhỏ chưa biết chữ, nên nghe nhầm Hàn thành Hà mà không biết). Dù là chuyện có vẻ như rất nhỏ với nhiều người, nhưng nếu tìm hiểu cho kỹ, ta sẽ thấy với người Việt cái tên rất quan trọng.
Thật vậy, hồi nhỏ có lần em tôi ngồi chơi với bạn, cô bạn hát:
Mùa đông áo đỏ 
Mùa hạ áo Xanh 
Em tôi liền hát đối:
Mùa đông áo đỏ 
Mùa hạ áo Định
Bởi vì cha tôi tên là Xanh, còn bố cô bạn kia tên là Định!

Ý nghĩa ban đầu của họ tên chỉ "biệt hiệu" của một người, giúp cho việc xưng hô dễ dàng hơn, có tác dụng phân biệt người này với người kia. Cùng với sự tiến triể của lịch sử, mọi người đã nhận thức ra tầm quan trọng của họ tên: Nó liên quan đến sự nghiệp, sức khỏe, sự tôn kính, hôn nhân và quan hệ xã giao của con người.
Họ tên phản ánh văn hóa và tâm lý của con người. Do là "biệt hiệu" riêng của mỗi người trong xã hội nên nó có quan hệ chặt chẽ với lịch sử, văn hóa, địa điểm, tư tưởng và phong tục tập quán. Ngoài tác dụng "phân biệt các thành viên của xã hội", nó còn nhiều tác dụng khác như biểu đạt tình cảm, ý chí, mong muốn, tâm tư... Một tên gọi đầy hàm súc sẽ tốt hơn nhiều "biệt hiệu" hay "ký hiệu". Do đó đặt tên là một nghệ thuật có tính khoa học. Đặt tên phải có hàm nghĩa phong phú sâu sắc, độc dáo, dễ đọc, nghe cũng thuận tai, tránh từ đa nghĩa, gây hiểu nhầm.
Nói cách khác, đặt tên vừa có ý ngĩa thực tế, vừa có tính nghệ thuật, đồng thời còn có chức năng giáo dục. Việc đặt tên có liên quan đến cá nhân và xã hội, khi đặt tên hay thay đổi họ tên cần thiết phải nghiên cứu và sử dụng cho hợp lý, tránh gây khó khăn, trở ngại trong cuộc sống

ĐẶT TÊN THEO PHƯƠNG PHÁP KHOA HỌC

Tôi vốn họ Trần và khi nào nghe tin có cuốn sách về họ Trần là tìm bằng được. Mình coi trọng dòng họ, tên họ của mình thế nào thì cũng phải coi trọng dòng họ, tên họ của người ta như thế! Vậy mà gần nửa thế kỷ qua mặc dù kính yêu vô bờ bến người chủ của "Cây Bàng Trước Ngõ", nhưng trong tôi thì lại trao "Cây Bàng Trước Ngõ" cho Hà Ngọc Bích, một con người lạ hoắc, thậm chí có thể không hiện hữu.
Ngàn lần tạ ơn cây bàng áo xanh trái mùa!

Bạn thân mến!
Bạn có tin cây bàng áo xanh vào mùa này? Xin thưa rằng, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ví dụ như Chúa từng làm phép lạ biến nước thành rượu, lâu lắm rồi chưa ai được chứng kiến phép lạ tương tự. Vậy mà:
Một người Phi-Líp-Pin tính khí liều lĩnh đi hành hương đến thánh địa Lộ Đức, trên đường trở về nhà, phải qua thuế quan phi trường ở Pari. Thuế quan hỏi trong thùng giấy to của ông ta có những gì, khách hành hương khai báo: "Chỉ có mấy chai nước lấy từ hang Lộ Đức".
Khi viên thanh tra ngửi chất lỏng trong chai, ông nhìn vào khách hành hương, giờ đây đang bồn chồn lo lắng, rồi ông mỉm cười nói: "Nhưng thưa ông, không phải nước mà là rượu vang hạng nhất của Pháp!"
Nghe nói thế, khách hành hương vừa làm dấu thánh giá, vừa kêu lên: "Rất thánh Đức Maria, thêm một phép lạ khác của Đức Mẹ Lộ Đức - nước đã biến thành rượu!"

Xanh vào cuối Thu thì cây Bàng có thể sẽ xanh quanh năm như cây Xà Cừ, với tán lá rộng, từng chiếc lá to bản. Nó sẽ làm vui lòng chị em phụ nữ chúng ta nhân ngày 20-10-2015 này. Không tin thì bạn hãy xem:
Hai vợ chồng đi xem triển lãm mỹ thuật. Họ đến trước bức tranh có thiếu nữ khỏa thân được che đậy bởi vài chiếc lá bàng, ông chồng cứ trố mắt ra mà ngắm không chịu rời. Bà vợ tức giận kéo tay ông ta lôi đi: "Này, ông định chờ đến mùa thu lá rụng hết mới vừa lòng hay sao".

Cây Bàng Trước Ngõ:
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Cay-Bang-Truoc-Ngo-Hong-Ngoc/ZW607WB7.html 

Sunday, October 11, 2015

Chiếc Áo Rách và chiếc kính sứt





















Chiếc kính sứt
Tôi có một chiếc kính cắt cước rất đẹp mà mình rất thích. Một hôm, sơ ý làm sứt tí tẹo gần bằng con kiến. Tiếc ngẩn ngơ, tôi ngắm nhìn mãi (ngắm nhìn vì không chỉ vì tiếc, mà còn vì vết sứt nhỏ quá rất khó nhận ra) và dằn vặt mãi vì không chịu nổi vết sứt này. Nhưng khi tôi định mua chiếc kính khác để thay thế thì chính người bán hàng đã khuyên tôi: " Không cần!"
Rõ ràng là người ta đang cần bán hàng, mà còn khuyên mình như thế thì chắc chắn phải là lời khuyên chân thành. Bởi vậy nghe lời người bán hàng và cũng tiếc tiền, tôi tiếp tục dùng chiếc kính sứt này. Nhưng sau đó lại sơ ý làm sứt thêm một vết bằng con kiến. Lần này tôi cũng tiếc, nhưng tiếc vừa thôi, chỉ ngắm nhìn qua 1 tẹo rồi tặc lưỡi cho qua, chứ không dằn vặt nữa. Dằn vặt làm gì cho mệt, đằng nào cũng sứt rồi cơ mà?
Hôm kia, 09-10-2015 tôi đánh rơi chiếc kính lần thứ 3, lần này rơi mạnh hơn nên vết sứt bằng hạt thóc. Tôi chả thấy tiếc gì, vì cái kính cũ thì có gì mà tiếc nhỉ?
Hôm nay đọc sách "góp nhặt"  tôi đã hiểu ra vấn đề, thì ra diễn biến tâm lý của mình đã được người xưa ghi thành sách.
Thật vậy! Từ nhỏ cha tôi, ông ngoại tôi và Đức Hồng Y Giuse Phaolo Phạm Đình Tụng thường dạy tôi rằng, nếu phạm lỗi mà biết nhận ra lỗi lầm và sửa đổi thì vẫn là con ngoan, trò giỏi. Nhưng nếu không nhận ra lỗi lầm mà sửa, thì từ những lỗi nhỏ chỉ bằng con kiến dần dần sẽ mắc lỗi to bằng con voi. Hoặc nhận ra lỗi lầm mà không sửa đổi cũng vậy!
Họ thường kể cho tôi nghe câu chuyện ngụ ngôn để Chiếc Áo Rách để răn dạy. Họ bảo rằng chuyện ngụ ngôn dễ nhớ hơn, bởi vì nó hấp dẫn, vừa là câu chuyện, vừa là bài học.
Chính vì vậy mà ĐHY Tụng đã tự ta đánh máy và đóng thành sách một bộ sách góp nhặt những câu chuyện ngụ ngôn để răn dạy chúng tôi. Khi chia tay để về cõi vĩnh hằng, ĐHY đã cho tôi thừa kế bộ sách này. Ông cụ dặn:
- Mỗi ngày con trai đọc một chuyện và nghiền ngẫm, hãy nhớ rằng chuyện cũ nhưng ý nghĩa giáo dục của nó không bao giờ cũ!
Quả thực ý nghĩa của câu chuyện "Chiếc Áo Rách" trong bộ sách này chí ít là không cũ đối với tôi cho tới ngày hôm nay!




Chiếc áo rách 









Một linh sư Ấn giáo khổ hạnh  nọ rất hài lòng về sự tiến bộ của người đệ tử. Nhận thấy rằng người đệ tử không cần đến sự dìu dắt của ông nữa, cho nên ông mới bỏ mặc anh trong túp lều tranh rách nát bên cạnh một bờ sông. Hàng ngày người đệ tử đi khất thực, trở về xuống dòng sông thanh tẩy theo đúng nghi thức,... rồi trước khi đi ngủ giặt chiếc áo rách rưới của mình đem phơi để sáng hôm sau có áo mặc. Vì đây là tài sản duy nhất của anh ta.
Ngày nọ, anh đau đớn vô cùng khi nhận ra chiếc áo phơi ở bờ sông đã bị chuột cắn tả tơi. Không còn cách nào nữa, người đệ tử đành phải vào làng gõ cửa để xin một chiếc áo khác. Cái áo lần nữa cũng bị chuột gặm nát. Anh mới xin được một con mèo. Lần này anh khỏi phải lo lắng về mấy con chuột nữa. Nhưng không xin áo mặc, thì người đệ tử cũng phải xin cơm, bánh và còn phải xin sữa cho chú mèo nữa.
Ngày ngày phải vác bị đi khất thực, không chỉ cho mình mà còn cho cả chú mèo nữa người đệ tử cảm thấy mình như một thứ gánh nặng đối với dân làng. Nghĩ thế, cho nên anh mới tìm cách xin cho bằng được một con bò để khỏi phải xin sữa. Nhưng có bò thì cũng phải có cỏ cho bò ăn. Những ngày đầu, anh còn tự mình cắt cỏ cho bò ăn, nhưng rồi con bò mẹ lại đẻ ra những con bò con. Về lâu về dài, nhận thấy không còn thì giờ cho sự cầu nguyện nữa, cho nên anh đành phải thuê người cắt cỏ cho bò. Bò càng ngày càng sinh sản ra nhiều, người cắt cỏ cũng phải gia tăng. Không mấy chốc, mảnh đất xung quanh túp lều của anh đã biến thành một nông trại. Con người đã một thời muốn bỏ đi tất cả mọi sự để trở thành một tu sĩ nay nghiễm nhiên trở thành một chủ nông trại giàu có. Có tiền, có mọi sự, cho nên anh cũng muốn có người chia sẻ công việc của anh. Anh đành phải cưới vợ. Và không mấy chốc, anh đã trở thành một trong những chủ nông trại giàu có nhất trong làng.
một thời gian sau, khi có dịp trở lại thăm ngôi làng cũ, vị linh sư đã một thời dẫn dắt anh, ngạc nhiên vô cùng vì thay cho túp lều nghèo nàn bên bờ sông, nay là cả một cơ nghiệp đồ sộ. Dò hỏi được tung tích của người chủ nông trại, vị linh sư mới lên tiếng hỏi người đệ tử của mình: "Thế này nghĩa là gì hả con?". Người đệ tử mới trả lời: "Có lẽ thầy không tin. Nhưng tất cả cơ nghiệp này hiện hữu là cũng chỉ vì con đã không làm cách nào để giữ được chiếc áo rách".


Giờ đây bằng khoa học thực nghiệm các nhà tâm lý học đã chỉ ra rằng:
"Hành vi ăn cắp thường bắt nguồn từ khi trẻ còn nhỏ, nếu được giáo dục, trị liệu đúng đắn trẻ có thể thay đổi. Nhưng nếu không có sự can thiệp, hành vi này sẽ tiếp tục và trở thành một thói quen, khi đó rất khó để trị liệu. Thế rồi lớn lên rất dễ trở thành kẻ ăn cắp chuyên nghiệp. "
Như vậy, thực ra các nhà khoa học chỉ chứng minh điều mà người xưa đã biết, chứ đây không phải là phát hiện mới mẻ gì! Tôi nghiền ngẫm những chuyện này và thật buồn về vụ:

Hà Tĩnh: 200 giáo viên kêu cứu & tiết lộ mức "chạy việc" khủng

http://www.giadinhvietnam.com/ha-tinh-200-giao-vien-keu-cuu-tiet-lo-muc-chay-viec-khung-d69971.html

https://www.facebook.com/diemhang.phanvu/posts/540295226135151

 

Không hiểu các giáo viên có biết rằng chính họ đã phạm tội, chính họ nuôi dưỡng những kẻ tham nhũng, đòi hối lộ...kia. Họ có biết rằng ngày hôm nay bỏ tiền hối lộ, rất có thể ngày mai chính họ cũng sẽ nhận hối lộ, rồi đến khi nhận hối lộ quen đi thì khả năng đòi hối lộ... và phạm tội nặng hơn nữa của họ là rất cao! Những giáo viên này sẽ dạy con cháu chúng ta ra sao?
Có người nói: "Cũng vì miếng cơm manh áo cả thôi". Trời ơi! Đúng thật là:
Vì chén cơm manh áo, người ta có thể đánh mất lý tưởng của mình. Vì chén cơm manh áo, người ta có thể chà đạp phẩm giá của mình cũng như của người khác. Vì chén cơm manh áo, người ta có thể chối bỏ niềm tin của mình. Ðó là mối hiểm nguy mà bất cứ ai cũng có thể rơi vào.

Người ta có biết rằng vì miếng cơm manh áo mà phạm tội, rồi quen đi thì dù có giàu nứt đố, đổ vách cũng khó mà dừng lại, vì đã quen rồi. Cũng như tôi khi đã quen với chiếc kính sứt, thì từ vết sứt nhỏ hơn con kiến, đến bằng con kiến, rồi đến bằng hạt thóc cũng chẳng hề chi. Tôi xin cam đoan nếu ngày mai lại có vết sứt bằng hạt lạc, thì tôi cũng chẳng phiền lòng. Thậm chí có đánh mất tôi cũng chẳng tiếc, mà có khi lại còn thấy vui vì có cơ hội để mua kính mới!

Saturday, October 10, 2015

Chuyện chiếc kính Cắt Cước



Chơi bẩn người ta chỉ được một lần thôi!

Tôi có chiếc kính cắt cước (Loại kính gọng chỉ bao 1/2 mắt kính) rất đẹp! Một hôm, sơ ý đánh rơi, thế là bị sứt tí tẹo cỡ gần bằng con kiến. Tiếc quá! Cả buổi tôi nhìn, ngắm đi, ngắm lại chiếc kính và cực kỳ khó chịu. Vì không thể chịu nổi vết sứt này, tôi đã quyết định đi mua chiếc khác. Vào hàng kính mắt quen thuộc tôi đùa cậu thanh niên là nhân viên mới:
- Tao là khách quen, mà sao mày dám bán cho tao cái kính vừa rơi đã vỡ?
Cậu thanh niên líu lưỡi:
- Dạ...dạ...
Tôi quát:
- Gọi bà cửa hàng trưởng ra đây!
Chị cửa hàng trưởng nghe thấy chạy ra, chứ cậu thanh niên và hai cô bé bán hàng chưa kịp gọi. Thấy người quen, chị mắng hai cô bé:
- Chúng mày không nhận ra chú à? Trơ mắt ếch ra mà nhìn!
Thế rồi chị tươi cười giảng giải cho cậu thanh niên:
- Chú đùa tí mà đã sợ cứng cả lưỡi, ngoan thì tao bảo chú dạy cho, thằng Hoàng được chú dạy cho đổi đời rồi đấy!
Chị bảo tôi:
- Thằng Hoàng bây giờ được làm sếp rồi, không còn là nhân viên phọt phẹt nữa, cứ đà này nó vượt cả em cho mà xem! Thằng này mới vào thay thằng Hoàng, anh ạ! Cho nên nó mới ngố tầu như thế chứ!
Rồi chị liếc mắt cười:
- Còn anh thì sao? Có việc gì thế? Lại lên đời à? Tham việc vừa thôi, cứ lên đời ào ào thế này, chả mấy mà 5, 6, 7,...có khi lên tận 10, 15, 20 không biết chừng! Anh mà cứ lên đời ào ào thế này thì sẽ có ngày bọn mình phải chia tay, vì chúng em lấy đâu ra kính số cao như thế để mà phục vụ, cho dù anh có là khách quen cũng chịu thua!
- Làm gì có chuyện lên đời nhanh thế, cái kính này vỡ rồi!
- Vỡ thế nào? Vỡ ở đâu? Em chả thấy làm sao hết, vẫn đẹp như xưa! Hay là hôm nay vợ cho xả hơi, không được nhậu, không biết tiêu gì, đành mua kính mới cho oai, cho hết tiền?
Tôi đưa kính và chỉ chỗ sứt cho chị xem. Chị tươi cười:
- Bé chưa bằng con kiến thế này, chả làm sao hết. Nếu anh không chỉ thì em chả nhìn thấy vết sứt này đâu! Hay là bồ nhí bắt phải thay?
Sau khi cậu thanh niên đo lại mắt cho tôi, hai cô cháu khuyên không nên phí tiền vô ích. Cuối cùng tôi quyết định dùng kính cũ và ra về. Lúc chia tay tôi hỏi:
- Cô cháu nhà chị làm thuê có khác, không muốn bán hàng hay sao mà lại khuyên em đừng mua kính mới?
- Bọn em hết lòng, chân thành với khách hàng thì mới có nhiều khách quen như anh chứ, bọn em sẽ bán kính cho anh và các khách quen mỗi khi lên đời, chứ có phải chỉ bán một lần đâu?  Chơi bẩn người ta chỉ được một lần thôi!

Giờ đây, mỗi khi nhớ lại chuyện cũ tôi lại thấy vui buồn lẫn lộn. Vui vì được mấy bài học quý báu, buồn vì tại sao mình không nhớ lời dạy của cha, ông ngoại và của Đức Hồng Y Giuse PhaoLo Phạm Đình Tụng. Để đến nỗi phải dằn vặt chỉ vì một vết sứt chưa bằng con kiến!
Chuyện là thế này! Cha tôi, ông ngoại tôi và ĐHY Tụng thường dạy tôi bằng các chuyện ngụ ngôn. Trước khi ra đi ĐHY Tụng còn cho tôi thừa kế một bộ sách quý 6 tập. Bộ sách này gồm những chuyện ngụ ngôn do ngài góp nhặt và tự tay đánh máy và đóng thành quyển (Từ thời đánh máy chữ). Trong đó có những câu chuyện như: Hai Viên Gạch Xấu Xí - Dấu Chấm Đen Trên Tờ Giấy Trắng.
Hai câu chuyện này dạy chúng ta bỏ qua những lỗi lầm nhỏ của người khác. Nếu tôi nhớ một trong hai chuyện này, thì tôi đã không phải dằn vặt vì vết sứt nhỏ chưa bằng con kiến kia.

-Thầy không nhận ra đôi mắt dịu hiền đáng yêu?

Hai viên gạch xấu xí
Sửa sang tu viện, các tu sĩ phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc.
Một tu sĩ được giao xây một bức tường gạch. thầy rất tập trung vào công việc, luôn luôn kiểm tra những viên gạch đã thẳng hàng hay chưa, có ngay ngắn hay không. Công việc chậm vì thầy đặc biệt kỹ lưỡng. Tuy nhiên, thầy không lấy làm phiền lòng, bởi vì thầy biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời.
Cuối cùng thầy cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống. Khi đứng lùi ra xa để ngắm công trình lao động của mình, thầy bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt: mặc dù thầy đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất đó là hai viên gạch đó nằm ngay giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn mọi người.
Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm tu viện, thầy đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ bức tường mà thầy xây dựng.
Một hôm, có hai vị giám mục đến tham quan tu viện. Mặc dù thầy đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người cứ nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường kia. Một vị giám mục thốt lên:
-Ôi bức tường mới đẹp làm sao!
-Thật thế ạ! Thế còn hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường thì sao ạ?
Có chứ, nhưng tôi cũng thấy cả bức tường còn lại mới thật đẹp làm sao?


- Các bạn thấy gì?


Dấu Chấm Đen Trên Tờ Giấy Trắng.
Giờ đây, thông tin mạng phát triển, bởi vậy thay vì đánh máy lại chuyện này, tôi tìm trên mạng chuyện tương tự của Hoa Thủy Tinh:
Tại buổi diễn thuyết hàng trăm người, diễn giả bắt đầu buổi nói chuyện bằng một bài tập nhỏ. Ông đưa ra một tờ giấy trắng trên đó có một dấu chấm đen vào đặt câu hỏi với hội trường: “Các bạn nhìn thấy gì?” Một người giơ tay phát biểu: "Tôi thấy một điểm đen"; một người khác: "Đó là một vết mực đen"; lại có ý kiến hài hước cho rằng: "Là một nốt ruồi". . . Hầu hết mọi người trong khán phòng đều gật gù đồng ý với những ý kiến đó, họ đều chỉ thấy mỗi điểm đen. Diễn giả để hội trường lắng xuống, nhìn khắp lượt hội trường, giơ tờ giấy lên bằng hai tay, giật mạnh và hỏi "các bạn không còn thấy gì nữa sao?". Bấy giờ mọi người mới ồ lên: "Tờ giấy trắng và một chấm đen".

Người diễn giả mỉm cười và nói: "Cảm ơn những câu trả lời của các bạn, dấu chấm đen này đúng là rất nổi bật trên tờ giấy trắng, tôi đã làm ví dụ này với rất nhiều người và cũng nhận được câu trả lời tương tự. Phần lớn chúng ta chỉ nhìn thấy vết đen, vết bẩn, nhìn thấy cái xấu, cái sai của người khác mà lờ đi những khoảng trắng, những cái tốt đẹp của người ta. Cũng dễ hiểu thôi vì đó là tâm lý chung của con người, theo học thuyết của Abraham Maslow về nhu cầu tự nhiên của con người được chia thành các thang bậc khác nhau, phản ánh mức độ cơ bản đối với sự tồn tại và phát triển của con người. Và bậc 2 của thang Maslow là nhu cầu về an toàn, thế nên con người luôn luôn nhìn thấy điểm đen, cái xấu, nguy cơ . . ., để đạt được mức an toàn tối thiểu về tính mạng và tài sản". Nói đến đây, ông đưa mắt nhìn quanh khán phòng và đến đâu cũng bắt gặp những gương mặt đồng tình ủng hộ.

Ông nói tiếp: "Cũng giống như chúng ta đối xử với mọi người xung quanh, nếu bạn chỉ nhìn thấy cái xấu, cái sai, thì bạn chính là người phải chịu dằn vặt đau khổ, trong bạn luôn thấy hoài nghi lo lắng về mọi thứ diễn ra quanh mình. Thử nghĩ, một ngày bạn ăn vật chất 3 bữa, là những thứ ngon, bổ, sạch, còn "ăn" tinh thần thì cả ngày, thế mà bấy lâu nay chúng ta cho nhau ăn những gì? Có phải cũng ngon và bổ như ăn vật chất. "Bới lông tìm vết hay. Đãi cái tìm vàng" là lựa chọn của bạn, tìm điều tốt đẹp của người khác bạn sẽ thấy sự tốt đẹp, tìm cái xấu, cái sai để bỏ đi những mối quan hệ chính là bạn đang tự hủy đi cơ hội của mình."

Ông dừng lại và đặt câu hỏi với hội trường: "Làm thế nào để sử dụng tờ giấy này một cách hữu ích?" Có vài lời phát biểu: "Vẽ lên đó một bông hoa; gập đôi tờ giấy thề là chúng ta có 2 tờ giấy trắng; . . ." Diễn giả gật đầu và mỉm cười: "Vâng. Cảm ơn các bạn. Thật đơn giản khi chúng ta thay đổi tư duy, thay đổi quan niệm của mình về những thứ xung quanh. Con người ai cũng có mặt tốt, mặt xấu, có đôi khi mắc lỗi lầm, nhưng chỉ vì cái xấu, vì những lỗi lầm mà đánh giá sai về nhau thì quả là đáng tiếc. Bởi có thể lỗi lầm đó chỉ nhỏ xíu như một chấm đen chiếm 1/99 tờ giấy trắng, mà chúng ta bỏ đi một tờ giấy đẹp, có nên chăng?"


Tờ giấy này chẳng những giây mực, lại còn bị rách, liệu có dùng được chăng?

Diễn giả kết thúc buổi nói chuyện của mình trong tràng pháo tay không ngớt, họ nắm tay nhau, trao cho nhau nụ cười và những cái nhìn trừu mến thể hiện tình nhân ái.

P.S.
1- Mặc dù quên lời dạy của cha, ông ngoại, ĐHY Tụng, quên những chuyện ngụ ngôn làm cho tôi phải dằn vặt, nhưng nhờ đó tôi đã được bài học ở cửa hàng kính Chơi bẩn người ta chỉ được một lần thôi!... nhớ lại bài học nhìn vào mặt tốt, tha thứ lỗi nhỏ và bài học cái gì cũng có hai mặt của nó.
2- Chiếc kính lại bị rơi lần nữa, lần này lại thêm vết sứt to bằng hạt thóc, nhưng chả hề chi! Không chỉ có vậy, cái gọng của nó đã có vết gỉ, nhưng dùng vẫn còn tốt chán!
3- Gần đây đi đo mắt phải lên đời từ 1.75 lên 2, cậu thanh niên bán hàng khuyên:
- Lần này cháu lắp cho chú cái gọng bao kín cả mắt kính cho đỡ sứt mẻ, chú cứ giữ cái cắt cước này vừa là dự phòng, vừa là kỷ niệm đẹp chú ạ!
4- Hai cô cháu bán hàng thì trêu:
- Ai bảo chú ăn chơi cho lắm vào? Chơi kính cắt cước cho nó oai, bây giờ đã chừa chưa? Cho ông chú hết ăn chơi về già nhé!
5- Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với mình, cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mà chúng ta mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là vết sứt nhỏ hơn con kiến mà ngay chính người bán hàng cũng không nhận ra, là hai viên gạch xấu xí trên bức tường tuyệt đẹp và rất có thể đó lại chính là đôi mắt dịu hiền mà ta không biết, là dấu chấm đen nhỏ nhoi trên tờ giấy trắng.
Và đôi khi chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi gặp ai mắc lỗi, ta nhớ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay đến lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.
Hãy rộng lượng với chính mình và với người khác. Trên thế giới nhân ái này lỗi lầm cần được tha thứ!