Pages

Friday, August 31, 2012

Vui vài tí

Mượn vía của hai anh bạn thời Truổng cời Trần Thanh Nguyên và Hoàng Tiến Cường, post cái ni lên dọa mọi người ti ti. Ai không sợ thì hãy post tiếp những gì thấy sợ hơn hỉ.....

 1.
- Anh, anh thấy cái Phương xinh không ?
- À, nhìn cũng xinh xắn đấy.
- Hả, anh muốn chết à, mà khen nó xinh trước mặt em. Có tình ý với nó thì đi yêu nó luôn di.

Kiếp sau, nếu có...

Anh này, nếu có kiếp sau, chắc chắn tôi sẽ làm đàn ông. Để làm gì ư?!

Để con gái tôi, dù nó có cả ngày ôm cổ anh thầm thì: "con yêu mẹ nhất quả đất", thì đến khi cô giáo dạy mẫu giáo bảo nó vẽ "người em yêu quí nhất" nó sẽ vẽ tôi thật to, tô màu thật đẹp trên cả trang giấy khổ lớn và giải thích rất đơn giản là "tại không còn đủ chỗ để vẽ mẹ nữa, nên chỉ vẽ được mỗi bố thôi!". 

Mà "bật mí" cho anh biết nhé, đến lúc đó, tôi sẽ đi công tác thật nhiều, bởi vì tâm lý mấy bà vợ là thích mấy ông đi công tác để đỡ phải vắt tay lên trán từ tối hôm trước lo đổi món này nọ cho bữa ăn tối hôm sau, buổi chiều về nhà đỡ phải nhặt nhạnh bộ quần áo ngủ thay ra bị vứt ngay dưới đất, bên cạnh cánh cửa tủ quần áo vẫn còn đang mở rộng và đáng ghét nhất là phải bế con mèo đang nằm ngủ ngon lành trong đống quần áo sạch ra để mang mấy bộ quần áo đã được giặt giũ thơm tho, bất đắc dĩ trở thành ổ cho mèo ấy, bỏ vào máy giặt giặt lại. 

Còn gì nữa không nhỉ?! À, phải rồi, làm đàn ông, tôi sẽ được làm những việc nặng nhọc, như quyếtđịnh xem trái đất sẽ ra saotrong thập kỷ tới này, rồi quyết định xem ai nên làm Tổng thống Mỹ này, rồi... tối nào cũng phải thức khuya để xem mấy trận bóng đá giải ngoại hạng Anh này.

Nhiều việc nặng nhọc lắm. Chứ còn mấy việc đưa đón con cái đi học, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, phơi phóng, là lượt quần áo cho cả nhà, chợ búa, cơm nước, rồi ngày tết ngày nhất lo lắng quà cáp nội ngoại, sắp xếp kế hoạch về quê... thì ai chẳng làm được cơ chứ. Đấy là loại lao động "phổ thông" không cần "trình cao"! 

Chắc chắn là tôi sẽ làm đàn ông. Đơn giản vì tôi có thể mặc quần đùi, áo may ô, thậm chí cởi trần ra đường mà chẳng ai bảo tôi khiêu khích họ, vì tôi mà xảy ra đụng xe, thậm chí vì tôi mà các anh về nhà cãi nhau với vợ. 

Làm đàn ông, tôi có thể thay bữa tối bằng chục vại bia hơi với mấy củ lạc, tha hồ giảm cân nữa chứ. 

À quên, nhưng cơ mà làm đàn ông tôi sẽ không được hơi tí là chảy nước mắt. Không thể tuần nào cũng đi may sắm. Quần áo thì chỉ có mỗi kiểu sơ-vin cắm thùng, rồi lại cắm thùng sơ-vin, đâu có được áo váy xanh đỏ. Mà chết thật, làm đàn ông thì phấn nước, má hồng, son môi, chì kẻ mắt, mascara, kem tẩy trang lại không được dùng. Ối giời ơi, làm đàn ông còn phải đi kiếm tiền nữa, không làm ra tiền được thì chết với vợ, với con... 

Ừ nhỉ, suýt nữa thì quên khuấy đi mất. 

Thôi, thì, kiếp sau, nếu có, tôi sẽ lại cứ làm vợ anh vậy. Cứ để con gái tôi nó vẽ anh trên cả trang giấy, nhưng mà nó sẽ ôm cổ tôi hàng ngày và thủ thỉ rằng "con yêu mẹ nhất quả đất"...

ANN

Người Thứ Bốn Mốt

Điện ảnh Xô Viết

Nữ chiến sĩ Hồng quân Maryutka nhận lệnh áp giải một sĩ quan Bạch vệ bị bắt trong cuộc đụng độ giữa sa mạc về Bộ tham mưu mặt trận qua đườngbiển. Trên đường đi họ gặp bão. Một số người bị chết đuối, chỉ còn lại Maryutka và anh chàng tù binh nọ. Họ bị giạt vào một hòn đảo hoang vu. Trải qua nhiều hiểm nguy, hai con người ấy đã nương tựa vào nhau mà sống, và một tình yêu đẹp giữa họ đã nảy nở.
Tuy thế, mâu thuẫn giai cấp đối kháng giữa họ không thể hòa giải được, và nhiều khi, những tranh luận gay gắt này đã khiến hai người giận nhau. Nhưng nhờ tinh yêu, họ vẫn sống bên nhau, chấp nhận những dấu hiệu đầu tiên của một nguy cơ đổ vỡ.
Giữa lúc hai con người đang ốm yếu, kiệt quệ vì đói khát, bệnh tật và mong chờ đến một lúc nào đó được giải thoát khỏi nghịch cảnh này thì một chiếcthuyền xuất hiện. Chàng trai lao ra mừng rỡ. Khi nhận ra đó là thuyền Bạch vệ, cô gái Hồng quân đã cuống quýt gọi người yêu quay lại. Song chàng sĩ quan vẫn mụ mị reo hò. Cô gái buộc phải nâng súng…

Những ánh sáng nho nhỏ của một que diêm...

Mấy hôm vừa rồi ốm quá nên chưa đọc hết được thông tin của anh em! Nhưng cũng xin đóng góp 1 câu chuyện, có lẽ hợp với chúng ta!
Một buổi tối nọ, ông John Keller, một diễn giả nổi tiếng được mời thuyết trình trước khoảng 100000 người tại sân vân động Los Angeles bên Mỹ. Đang diễn thuyết, bỗng ông dừng lại và nói: "Bây giờ xin các bạn đừng sợ. Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận động này."

Thursday, August 30, 2012

Lớp I CVA tại International Mathematical Olympiad

1. International Mathematical Olympiad (IMO) lần thứ 17, năm 1975, tại Buốc-gát, Bungari.
Đoàn Việt Nam: Trưởng đoàn là ông Lê Hải Châu, cán bộ Vụ Trung học Phổ thông; Phó trưởng đoàn là TS Phan Đức Chính, Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội.
  • Nguyễn Khánh Trọng, lớp 10 Trường THPT Chu Văn An, Hà Nội được 30 điểm, đạt huy chương Đồng.

2.  IMO lần thứ không nhớ, tại Áo thì phải năm 1976.
Trưởng đoàn là giáo sư giáo xiêc gì đó, phó đoàn là thiến không sót gì đó ở trường ấy.
  • Nguyễn Hùng Sơn (tục gọi là Tít) lớp 10I Trường Phổ thông cấp III Chu Văn An , Hà nội được ngần ấy điểm đoạt giải Đồng.

3. IMO lần thứ 20, năm 1978, tại Bu-ca-rét, Rumani.
Đoàn Việt Nam: Trưởng đoàn là ông Lê Hải Châu, cán bộ Vụ Trung học Phổ thông (nay là Vụ Giáo dục Trung học - Bộ Giáo dục và Đào tạo); Phó trưởng đoàn là TS Nguyễn Đăng Phất, Trường Đại học Sư phạm Hà Nội.
  • Nguyễn Hồng Thái, Trường THPT Chu Văn An - Hà Nội được 23 điểm, đạt huy chương Đồng.
  • Nguyễn Trung Hà, Trường THPT Chu Văn An - Hà Nội được 22 điểm, đạt huy chương Đồng.
Học sinh được giải it tuổi nhất: Nguyễn Hồng Thái (15 tuổi).

4. IMO lần thứ 21, năm 1979, tại Luân-đôn, Vương quốc Anh.
Đoàn Việt Nam: Trưởng đoàn là ông Lê Hải Châu, cán bộ Vụ Trung học Phổ thông; Phó trưởng đoàn là TS Đào Văn Phong, Trường Đại học Sư phạm Vinh.
  • Phạm Hữu Tiệp, lớp 10 Chuyên Toán - Trường THPT Chu Văn An, Hà Nội đạt huy chương Bạc.

5. IMO lần thứ 25, năm 1984, tại Praha - Tiệp Khắc.
Đoàn Việt Nam: Trưởng đoàn là bà Hoàng Xuân Sính, Giáo sư, Trường Đại học Sư phạm Hà Nội; Phó trưởng đoàn là ông Phan Văn Viện.
  • Nguyễn Thị Minh Hà, Trường THPT Chu Văn An - Hà Nội đạt huy chương Đồng.

6. IMO lần thứ 26, năm 1985, tại Phần Lan.
Đoàn Việt Nam: Trưởng đoàn là bà Hoàng Xuân Sính, Giáo sư, Trường Đại học Sư phạm Hà Nội; Phó trưởng đoàn là GS Đoàn Quỳnh, Trường Đại học Sư phạm Hà Nội.
  • Huỳnh Minh Vũ, Trường THPT Chu Văn An - Hà Nội được 28 điểm, đạt huy chương Bạc.

Không nói về Tình yêu...


CHIẾN TRANH và HÒA BÌNH
Vô vàn lần xin lỗi đại văn hào L.Tônxtôi, vì buộc phải mượn tựa đề nổi tiếng của ông để viết về những xúc cảm phức tạp trong tôi bây giờ.

Xin hãy thử đặt mình vào vị trí của tôi và tưởng tượng, trong một chiều đẹp nắng, nắm tay chồng con dạo chơi trên một bờ biển vắng thanh bình, thì được báo tin, trước cửa nhà mình tìm thấy một quả tên lửa máy bay, dài hơn một mét, to hơn bắp chuối...

Quả tên lửa nằm ngủ yên dưới móng nhà hàng xóm ấy đã gần nửa thế kỷ. Đó là căn nhà của nguyên Chỉ huy trưởng trận địa pháo cao xạ, người đã từng bắn rơi máy bay B52 trong những ngày tháng oanh liệt năm nào. Nếu căn nhà không bị dỡ bỏ, đào móng sâu để chuẩn bị xây nhà cao tầng, thì quả tên lửa sẽ còn nằm đó chưa biết bao nhiêu lâu nữa.

20 năm trước, dưới lòng đất ngôi nhà của bà nội tôi giữa phố cổ cũng đã tìm thấy một quả bom tấn chưa nổ. Tôi nhớ được báo tin này khi đang học ở nước ngoài và cũng nhớ cảm giác thật khó tả khi biết rằng cả tuổi thơ của mình đã sống trên bom đạn, theo đúng nghĩa đen.

Và giờ đây, tuổi thơ của các con tôi cũng đã trôi qua trên mảnh đất liền kề với bom đạn.

Vậy mà, sẽ còn bao nhiêu bom đạn ngay giữa lòng đất Thủ đô, bao nhiêu bom mìn chưa nổ trong lòng đất trên khắp Việt Nam yêu dấu này, còn biết bao nhiêu hiểm họa đe dọa những đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong hòa bình?!

Tôi thấy mình tức giận, nước mắt ứa ra và căm ghét chiến tranh, như không thể căm ghét điều gì hơn thế.

Chiến tranh, khủng bố, giết người, bạo lực... người ta tranh giành nhau đủ thứ trên đời. Nhỏ là tranh nhau gái đẹp, rồi chức vị, những mối lợi có thể tính thành bạc triệu, bạc tỷ. Lớn hơn, người ta tranh giành nhau đất đai, lãnh thổ, tranh giành ảnh hưởng, tranh giành nguồn năng lượng, tranh giành và chém giết lẫn nhau.

Cũng là con người, có những người cả đời chỉ biết yêu thương, có những người cả đời chỉ ôm thù hận.

Thậm chí cùng là yêu thương, có người làm tất cả để người mình yêu được hạnh phúc. Có người làm tất cả, từ quấy nhiễu, đe dọa, giết chết người mình yêu, để cảm thấy thỏa mãn.

Người ta bảo nếu không có chiến tranh làm sao hiểu hết ý nghĩa của hòa bình. Nếu không có đau khổ, làm sao cảm nhận được hạnh phúc... Sự ngụy biện ấy sẽ tiếp tục đưa loài người đi tới đâu, sẽ hủy diệt loài người, trước khi kịp hiểu ra giá trị thực của cuộc sống.

Có lẽ, đã đến lúc, mỗi ngày được sống, mỗi người được sống, nên cố làm một điều gì đó, cho dù thật nhỏ bé, cho cái chung, để gìn giữ cuộc sống trên trái đất này...

...

ANN

Mong manh và nguy hiểm...

Tình yêu, thứ tình cảm mong manh, nguy hiểm, thường làm người ta đau khổ... không hiểu tại làm sao cứ bắt con người trăn trở mãi thế nhỉ?
Có lẽ, cần phải thêm vào tứ khổ của loài người ("sinh", "lão", "bệnh", "tử") một chữ "tình" nữa chăng?!

Người ta kiếm tìm nguyên nhân của tình yêu trong các "xung năng sống" (theo Freud và các học trò của ông), rồi phân tích tình yêu bằng các loại cảm giác, xúc cảm, tình cảm... cuối cùng tìm thấy những chất hóc-môn sinh lý tạo ra những cảm giác "yêu đương"...

Rồi, người ta phân chia rạch ròi tình yêu ra thành các yếu tố khác nhau: tình cảm, tình dục, hôn nhân và gia đình... Thế là người ta đòi tự do yêu đương, tự do tình dục, tự do ly hôn... để lúc nào cũng chênh vênh giữa các mâu thuẫn không thể giải quyết: Một bên là chung thuỷ, một bên là những cảm xúc sâu kín; Một bên là trách nhiệm, một bên là đam mê; Một bên là sự bình yên của bền vững, một bên là sự ngọt ngào của phiêu lưu...

Thế là, người ta đòi hỏi tách bạch từng chuyện: yêu là yêu, thích là thích, muốn là muốn, trách nhiệm là trách nhiệm... Vậy là, có thể lấy nhau mà không cần tình yêu, yêu nhau mà không cần ăn ở với nhau, ăn ở với nhau mà không cần lấy nhau, thậm chí "bóc bánh, trả tiền" không cần có tình cảm với nhau...

Người ta chạy từ việc kìm nén cảm xúc, tình cảm, tới việc buông thả; chạy từ thói đạo đức giả, sang cuộc sống phóng túng...

Thật may, giờ đây con người có vẻ như đang tỉnh ngộ, có vẻ như đang đấu tranh cho cái quyền được yêu chân thành và được sống trung thực, để vươn tới một sự hài hoà không chỉ trong tình yêu mà suốt cả cuộc đời... thì phải!!!

ANN


Posted by Anonymous to Lớp i at August 28, 2012 4:43 AM
--

Địa đầu Tổ quốc

Lần thứ hai về với Hà Giang. 

Chuyến đi ngoài dự kiến. Suốt một tuần liền hết Phú Yên, lại Đà Nẵng, mình hoàn toàn muốn nghỉ ngơi, nhưng không thể từ chối Bộ Giáo dục và Đào tạo, thế là lập tức "khăn gói" lên đường về với cực Bắc của Tổ quốc thân yêu.

Câu chuyện đầu tiên khiến mình cảm động là câu chuyện về các cô giáo vùng cao không lấy được chồng. Có trường học tới 15 cô, lớn nhất là 38, nhỏ nhất là 27, chưa ai có chồng. Các cô giáo xinh đẹp từ miền xuôi lên với núi đá, chôn vùi tuổi thanh xuân của mình, cứ như là gieo những hạt ngô vào các kẽ núi, nơi chỉ có hơi ẩm từ sương đêm với một chút mùn từ xác lá. Những hạt ngô thì nẩy mầm, mang lại một chút màu xanh và lương thực cho cảnh vật và con người nơi đây. Các cô giáo thì già đi, đổi cả cuộc đời mình lấy vài cái chữ cho con trẻ, để chúng tiếp tục bám lấy mảnh đất khô khát, tiếp tục khẳng định chủ quyền và giữ lấy vùng lãnh thổ thiêng liêng. 

Sông Nho Quế - con sông duy nhất từ nước ta chảy ngược về Trung Quốc
Từ thành phố Hà Giang lên tới thị trấn Huyện Yên Minh đi ô tô mất 4 giờ đồng hồ. Để có thể làm việc ở Yên Minh cuối buổi sáng, phải đi từ 6 giờ, ăn sáng dọc đường và làm việc cả buổi trưa. Đấy là câu chuyện thứ hai về cái vất vả triền miên mà cán bộ vùng cao phải chấp nhận. Chưa hết, ngày hai bữa cơm, là hai bữa rượu. Rượu là một thói quen xấu khó sửa ở nơi đây. Cứ như thể nếu thiếu men say, họ sẽ chẳng đủ nghị lực để mà vượt qua con đường hiểm trở, một bên là vực thẳm, một bên là vách đá dựng đứng, cộng với những khúc cua mạo hiểm, chỉ thấy ở đường đua xe công thức I. Rượu uống bằng bát như thế, nhưng công việc vẫn phải tỉnh táo, sáng suốt. Cái cán bộ ở xuôi lên cũng phải uống, chén to, chén nhỏ, có uống mới quí nhau, mới thật bụng với nhau, mà mình đã mời cái cán bộ trung ương, cái cán bộ phải mời lại chứ, nếu không thì mình buồn lắm! Cái lý của người Mông, cãi làm sao đây?! 

Câu chuyện thứ ba là câu chuyện về Cột Cờ Lũng Cú. Cột cờ được xây trên một quả đồi, mô phỏng hình dáng Cột Cờ Hà Nội. Leo mấy trăm bậc thang bằng đôi giày cao 9cm, quả thật không còn cảm giác mệt mỏi, đau chân khi ngắm lá cờ Tổ quốc bay phần phật trong gió, đỏ rực rỡ trong ráng chiều. Phần thi vị nhất, là chính vào khoảnh khắc đáng nhớ ấy thì tin nhắn của Anh bất ngờ rung lên trong máy: "Em có một chiều tối tuyệt vời nơi địa đầu Tổ Quốc nhé!". Anh, em không muốn suy diễn sự tình cờ này, nhưng, quả thật em đã xúc động, tận đáy trái tim. 

Câu chuyện thứ tư là chuyến viếng thăm ngôi nhà của Vương Chí Sình, hậu duệ của người được gọi là "Vua Mèo", vì được giao trấn giữ nơi cực Bắc của Tổ quốc. Vương Chí Sình buôn thuốc phiện, có 5 bà vợ, trong đó chỉ có 3 bà được coi là vợ chính thức. Bà vợ đầu tiên hơn ông ta 14 tuổi, bà Hai mất sớm, lại không có con trai, cho nên, quyền hành trong nhà ở cả tay bà Ba. Ba bà vợ ở ba căn phòng liền nhau, nhưng đều có cửa hậu từ trên gác xuống và ông ta có thể lựa chọn nơi ngủ của mình mà không ai biết. Ngủ thì bí mật như thế, nhưng ông ta lại tắm ở ngoài sân, trong một bồn tắm bằng đá chứa đầy sữa dê, do cả ba bà vợ phục vụ. Các ông chồng thời nay nghe vậy chắc đều mơ được làm vua Mèo, dẫu chỉ một đêm?! 

Buổi tối ở Đồng Văn, ăn cơm cũng rượu, uống cà phê cũng rượu, ăn cháo ấu tẩu cũng rượu... người như có thể vắt ra rượu, tóc tai đẫm men lá, men ngô. Nhưng kỳ lạ, hoàn toàn tỉnh táo. Chỉ nhớ bố, 50 năm về trước ông đã dạy học trên này, hiệu trưởng trường cấp III đầu tiên của Hà Giang, ông đã uống rượu bằng bát, say mất hơn một ngày, chui cả vào bàn thờ của người Mông để ngủ, để mặc mọi người tá hỏa đi tìm, tưởng ông đã ngã xuống vực... 

Câu chuyện cuối cùng là chuyến trở về sóng gió. Cả đoàn lạc đường, 9h tối mới được ăn cơm ở Vĩnh Phúc. Rồi thì 11h đêm cũng về đến nhà cùng hai bó rau cải mèo thật to. Cải mèo trông rất cứng, ram ráp những gai, nhưng xào lại rất mềm, vị the the đắng và ăn xong mới thấy ngọt tận đáy cổ họng, hoàn toàn giống như tình yêu - thì phải?!

...


Nếu lỡ yêu một người nào đó...

Có những người đi guốc cao gót vào cuộc đời ta, 
để vết giày của họ hằn trên iChuVanAn 
và làm cho ta không còn là ta nữa[1]

Lời khuyên nhặt nhạnh trong các bài hát

The Rubettes
Bài viết này đã được gửi lên blog iCVA từ đã lâu lắm rồi. Thỉnh thoảng mình lại thấy nó nổi lên trong danh sách "những bài hay đọc trong tuần" cũng thấy hơi ngạc nhiên.

Dạo cách đây đã lâu trên diễn đàn không khí lãng mạn tràn trề, thơ, tranh, hồi ký được posted ra liên tục. Tự nhiên mọi người rất hay bàn về những câu chuyện yêu đương lãng mạn thời học sinh mới lớn. Mình nhớ lại một vài bài hát, trong đó có cả những bài nghe từ thời 19, 20 tuổi. Có mấy đoạn mình thuộc làu, thậm chí coi như kim chỉ nam cho cuộc đời ;)

Wednesday, August 29, 2012

Sợi Thương Sợi Nhớ

Trường sơn đông, trường sơn tây
Bên nắng đốt, bên mưa quay
Em dang tay, em xòe tay
Chẳng thể nào xua tan mây
Mà chẳng thể nào che anh được

Chứ rụt sợi thương ấy mấy chẳng mái lợp
Rụt sợi nhớ mây đang vòm xanh
Nghiêng sườn đông che mưa anh
Nghiêng sườn tây xòe bóng mát
Rộp trời thương ấy màu xanh xuống.
Mà em nghiêng hết ấy mấy về phương anh
Mà em nghiêng hết ấy mấy về phương anh.

T.B. Phải cố viết một entry để về đích trước anh Bình ... :-)))

Đợi chờ bên cửa sổ của em...


















Anh chỉ dám sánh mình với vầng trăng
Mang ánh sáng xanh lạnh lùng của đêm tối
Dù trời đêm muôn ngàn sao kỳ ảo
Anh chỉ dám sánh mình với vầng trăng lặng lẽ mà thôi

Để mỗi ngày anh lại được ngắm em trong giấc ngủ
Qua khung cửa cả khoảng trời bỏ ngỏ
Anh chẳng mang lại được gì ngoài ánh sáng cho em
Thế mà chỉ vì em cả cuộc đời anh thao thức

Cứ mỗi ngày anh bồi hồi ngắm em ngon giấc
Ngắm nụ cười vô tình thoáng hiện trong mơ
Không thể soi bóng mình trong cặp mắt thờ ơ
Anh bất lực khổ đau một mình trong đêm tối

Anh nào dám đường đột đến với em
Để khi ngày lên, anh đau khổ vì ghen với nắng
Và đêm về khi một mình toả sáng
Anh rạo rực ngắm nhìn khuôn mặt thân yêu

Trong nơi sâu kín của tâm hồn anh vẫn dấu
Một ước mơ cháy bỏng khát khao
Một ước mơ mà từng đêm anh đợi
Dù chỉ một lần em tỉnh dậy trước bình minh

Giờ hãy cứ để cho em ngon giấc
Để anh lại đợi chờ bên cửa sổ của em
Hãy cứ để mỗi đêm trăng lại lên
Vằng vặc sáng bên đời em lặng lẽ.

ANN
August 29, 2012 1:59 PM

Tưởng yếu đuối mà đổi thay thế giới


Không làm được thơ, thôi thì chép đại một bài văn vần cổ quái mới nhặt được. Tiếng Anh, cho nó đổi món đi một chút.

Tarkovsky_504x480


May everything come true
May they believe
And may they laugh at their passions
For that which they call passion
Is not really the energy of soul
But merely the friction between
  the soul and the outer world.
But, mostly, may they have hope
And may they become as hopeless as children
For weakness is great
And strength is worthless.
When a man is born
He is weak and supple
When he dies
He is strong and callous
When the tree grows
It's tender and gentle
And when it's dry and hard
It dies.
Callousness and strength
Are Death's companions
Suppleness and weakness
Express freshness of life.
That which has become hard
  shall not triumph.

- From "Stalker" a 1979 film by Andrei Tarkovsky




Tất cả đều có thể ở trên đời
Hãy cứ sống, cứ tin, đam mê và hy vọng
Đừng sợ hãi sự giễu cợt, phũ phàng, hay cay độc
Cảm xúc bảo vệ tâm hồn khỏi những tổn thương
Dẫu rằng chúng chẳng phải là nghị lực.
 

Chúng ta sống vì chúng ta hy vọng
Hãy vô tư như đám trẻ thơ ngây
Tưởng yếu đuối mà đổi thay thế giới
Cậy sức thì chỉ vô vọng mà thôi
.

Khi sinh ra con người ta bất lực
Phải cậy nhờ sự nuôi nấng, chở che
Cho đến khi tự chủ và mạnh mẽ
Thì lại là lúc cái chết mang ta đi

Một nghịch lý mà ai ai cũng hiểu
Là cái cây khi sống dễ tổn thương
Khi cứng cáp đủ làm rường, làm cột
Thì đó là khi đã chết đi rồi.

Xin hãy hiểu, nhẫn tâm và hung bạo
Luôn đồng hành cùng với Tử thần
 

Sự nhẫn nại, yếu đuối kia, ngược lại
Mới chính là dấu hiệu của sinh sôi.

Và hãy nhớ, mọi điều khô cứng
Chẳng bao giờ mang lại khúc khải hoàn."


ANN phỏng dịch



Nhà ta (ichuvanan) rất may mắn có được một người như bạn ANN tham gia đóng góp. Quả thực là
"Thi Toán Quốc tế năm được năm không
Song văn nghệ sĩ (lớp i) đời nào cũng có".

(văn nghệ sĩ = (văn|nghệ|thi|họa) sĩ)


ANN nghe cũng hay. Nhưng mình thích gọi là Emy hơn.  "Em y' ".
Chắc nhiều người chưa hiểu, nhất là những người dùng mobile để đọc blog.  Emy Nona là viết ngược của Anonyme (= ANoNymous, trong tiếng Pháp).

Mùa hoa nở

Chân tình nhất những ai
Đến sau mùa hoa nở

Hồi nhỏ tôi rất thích đọc truyện Nga và nói chung tôi rất mê văn học Nga. Có lẽ cũng là điều tự nhiên vì ngày xưa ở ta chỉ có truyện Nga, truyện Trung Quốc và văn học cổ điển thế giới (Anh, Pháp, Đức, Ý, Tây Ban Nha,  ...) là được phát hành rộng rãi.
Cùng với truyện Nga là phim Nga. Một trong các phim Nga mà hồi nhỏ tôi xem rất mê

Tuesday, August 28, 2012

Sợi nồng nàn


Mặt trời cuối Thu thả nốt những sợi tơ
Vàng ươm dệt bức mành nắng gió
Sợi lóng lánh là heo may đầu ngõ[1]
Sợi mỏng manh là Hạ rớt báo Đông về

Sợi cô đơn trong suốt như pha lê
Sợi thương nhớ kéo dài như năm tháng
Sợi mơ ước dệt thêm vào khao khát
Sợi nồng nàn riêng dệt tặng cho Anh...

ANN

Sợi nồng nàn cho anh - Thơ: ANN Nhạc: Hồ Hoàng

ACE ơi,
Blog.icva nổi tiếng rồi đây! Một sản phẩm âm nhạc mới ra lò ngày 14/9/2012 với lời thơ là của ANN!
ANN ơi, em bây giờ có nhiệm vụ sản xuất thơ để câu các anh nhạc sĩ phổ nhạc như ở bên Nga ấy nhé. Một năm được vài bài là tốt rồi.
ACE trong forum hãy trổ tài âm nhạc cho thiên hạ lác mắt đê!!!
Bravo ANN!! :-))

Thơ: ANN
Nhạc: Hồ Hoàng, Ca sĩ: Công Quang

"Hà Nội cuối Thu sợi nắng sắc vàng tươi
Dạo cùng với anh chợt thấy lòng bối rối
Hồ Gươm xanh, mù sương giăng tựa khói
Hàng cây xanh rụng vài chiếc lá vàng Thu

Mặt trời cuối Thu thả nốt những sợi tơ
Sợi vàng thắm tươi dệt bức mành nắng gió
Sợi long lanh là heo may đầu ngõ
Sợi mong manh là hạ rớt báo đông về

Sợi nào cô đơn trong suốt như pha lê
Sợi nào thương nhớ kéo dài theo năm tháng
Sợi ước mơ dệt thêm vào mơ ước
Sợi nồng nàn em dệt tặng cho ai

Sợi nào cô đơn xin giữ trong tim em
Sợi nào thương nhớ trao về cho anh đó
Sợi khát khao dệt bao điều khao khát
Sợi nồng nàn em dệt tặng cho anh"

http://blog.ichuvanan.org/2012/08/soi-nong-nan.html


Em lại phải khiến anh Thành thất vọng mất thôi. Bài hát này được sáng tác lâu rồi anh ạ, vào dịp 10/10/2010 cơ. Nhưng mãi gần đây mới được phối nhạc và thu âm, đã phát trong một chương trình ca nhạc của nhạc sỹ Hồ Hoàng trên truyền hình. Khi nào có nhiều thời gian hơn, em sẽ kể về sự ra đời của bài hát này nhé. Em cảm ơn anh Thành đã động viên ạ.

Bài hát tuy đã được sáng tác cách đây 2 năm nhưng video clip (và tranh minh họa) thì mới coong.

Đây là video clip cây nhà lá vườn đầu tiên của iCVA đấy ạ ;)
Rất tiếc là không kiếm đủ đuợc tranh đẹp để lấp cho đầy thời gian của audio track nên phải đi "mượn" mấy cái ảnh đèm đẹp trên web cho vào.



[1] vụ 

Monday, August 27, 2012

Đưa đón, bắt tay - Quizzes !!!

Sunday, August 26, 2012 1:20 PM

Fw: Tình già MIT

Hi ACE và các bạn,
Tối hôm qua lại chén chú chén anh, ở quán mà Huy-C đã ghé, đã ngật ngưỡng mà về nhà anh ĐB.Khang lại khui tiếp chai Ballantine Scotch Whisky 21 years uống cho hết mà xem bóng đá Man U < > Fulham, rồi Chelsea < > Newcastle. Bây giờ mới tỉnh dậy, tuy đầu vẫn còn ong ong, nhưng tự kiểm điểm bản thân đêm qua chưa nhầm vợ là gái lạ, vẫn còn nhớ 2 câu đố mới vẫn xuất xứ từ MIT

Sunday, August 26, 2012

Mặt trời và Biển



  1. Em không có mái tóc óng vàng
    Như mặt trời từng hôn anh mỗi sớm
    Em không có đôi mắt xanh màu biển
    Như đại dương say đắm gọi tên anh

Đoản văn của Huỳnh Thanh



Ước mơ

Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó:
- Nếu cô trúng số con chịu cô mua cho con cái gì?
Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói:
- Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền, không bị trễ học nữa.
Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng:
- Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học.
Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...

Green sea, blue sea



I do not deserve a green sea
But I wanted You to be the white sand
Smooth sand
Reflecting crystal light

A beautiful sandy bank
Where cypresses standing
As quietly musing
Over thousands years of waves

I would want to be wave
Kissing You golden sand forever
Kissing quietly, very quiet
Gentle kiss - forever

Kiss and kiss again
Never ending kiss
Till the sky and earth melt down
I will stop roaring

Sometimes I was rushing
As crushing the shore
Or as a lovely tide
Flooded the dock of the day and night

I do not deserve a blue sea
But wanted to be a reef
To sing forever near rocks
An eternal love song

When the white water drops
spread everywhere by wind
As a thousands of years to kiss
Because sea loves bank dearly, my Dear!
Divine Spring
Biển
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê

Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng

Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm - mãi mãi

Đã hôn rồi. Hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt

Cũng có khi ào ạt
Như nghiền nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên ghềnh
Mối tình chung thắm thiết

Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

- Xuân Diệu

Saturday, August 25, 2012

Đợi

Em đứng trên cầu đợi anh
Dưới chân cầu nước chảy ngày đêm
Ngày xưa đã chảy, sau còn chảy
Nước chảy bên lòng,
Em đợi anh.


Em đứng trên cầu nắng hạ
Nắng soi bên ấy lại bên này
Đợi anh.


Anh đến?
Anh không đến?
Nắng tắt,
Còn em đứng mãi đây!


Em đứng trên cầu đợi anh
Đứng một ngày đất lạ thành quen
Đứng một đời đất quen thành lạ
Nước chảy...
Kìa anh,
Em đợi anh.
- Vũ Quần Phương

The Lost Paradise .... Thiên đường đã mất

Cố ti nữa là đến Thiên đàng

Hôm đó, trên một chuyến tàu rất đông hành khách, một vị cha cố trẻ và …ngoan đạo, ngồi cạnh một cô gái cũng rất trẻ và xinh xắn. Cô gái mặc một chiếc váy … rất ngắn, khoe một đôi chân đẹp. . Vị linh mục đang lâm râm đọc kinh, còn cô gái thì đang lim dim ngủ …

Chợt tàu phanh gấp, cuốn kinh thánh trên tay cha văng xuống chổ gần chân của cô gái.

Vị linh mục sau một vài phút ngần ngừ, nhẹ nhàng và chậm rãi cúi xuống nhặt cuốn kinh lên. Luống cuống thế nào mà cha lại …đá văng nó vào hơi sâu trong gầm ghế chỗ cô gái. Tới đây, công việc thu hồi cuốn sách trở nên khó khăn hơn và …bất khả thi hơn.

Ngước nhìn lên, cô gái vẫn vô tư … ngủ rất say. Lấy hết can đảm, vị linh mục cúi xuống thấp hơn 1 chút nữa…Tay của cha, chợt …vô tình chạm vào cổ chân của cô gái. Hãy tưởng tượng là 1 luồng điện mạnh như thế nào ( cỡ 381 V ; ) chạy giần giật qua đôi tay của vị linh mục trẻ tuổi. Một cảm giác rất lạ và khó giải thích.

Chưa lấy cuốn kinh vội, 1, 2, 3…nhìn lên nào …phù!…tàu vẫn đang chạy, cô gái cũng như mọi hành khách đang say ngủ..Không một ai nhìn thấy là cha đã làm gì, đang làm gì và sắp tới …sẽ có thể làm gì ??? Vậy thì còn chờ gì nữa!

Đôi bàn tay của vị linh mục, giờ trở nên bạo dạn hơn một chút. Nó lướt nhẹ nhàng và …khá ngượng nghịu trên đôi chân của cô gái. Qua cổ chân …( cô gái vẫn ngủ ) …đến đầu gối ( ô hay…không có phả ứng gì hết)… lên trên đó một chút xíu và dừng lại đầy băn khoăn, tranh đấu ở vị trí này. Mồ hôi vã ra như tắm trên khuôn mặt của cha…5 phút, 10 phút, rồi 20 phút. Có nên … đi tiếp không nhỉ? Có hay không? Yes or No??? Có lẽ chưa bao giờ vị linh mục này lại lầm rầm trong ý nghĩ của mình câu hỏi lựa chọn Y/N nhiều như lúc này!

Tất cả mọi người bừng tỉnh, cái nhìn của cô gái cùng với vẻ mặt rất ..nghiêm trọng của cô cũng đã đủ để vị linh mục ..end "hành trình" của mình right now .

Cô gái xoáy cái nhìn vào cha một hồi, buông 1 câu nói " xem điều ..102 Kinh Thánh! ", rồi quay gót bước xuống tàu…Tất cả hàng khách cũng đã xuống hết. Bỏ lại một mình vị linh mục đứng chết trân ở đó. Ngượng ngùng, xấu hổ và ..bối rối …cảm tưởng nếu như tàu đang chạy, cha có thể lao ngay xuống đường ray chết đi cho rồi…

Cúi xuống, nhặt cuốn Kinh Thánh lên, chợt nhớ tới lời của cô gái, cha ngần ngừ lật từng trang kinh, thầm gọi Chúa để xem …hình phạt nào sắp tới sẽ dành cho mình…

Và cuối cùng , trang 102 , vỏn vẹn dòng kinh :

"Cố lên chút nữa là sẽ tới Thiên Đàng! "

Vị linh mục tội nghiệp vội vã chạy xuống ga đi tìm cô gái. Nhưng tiếc là cô gái đã không còn ở đó nữa!

Cuộc sống ơi, ta mến yêu Người !

Bạn sẽ làm gì khi chồng đột nhiên tuyên bố yêu người khác. Chàng nói, tìm lại được tất cả cảm giác của mối tình đầu (mặc dù khi bắt đầu yêu bạn chàng ta đã nói đúng như vậy), thứ tình yêu trong sáng, chưa bị bào mòn bởi những toan tính, mưu sinh, lo lắng vì sự nghiệp, con cái...

Bạn thấy cô đơn, hẳn rồi, làm sao không cô đơn cho được khi bị bỏ rơi, ruồng rẫy!

Thế nhưng, bạn có nghĩ là chính chàng, ông chồng phụ bạc của mình, cũng là người cô đơn,

Friday, August 24, 2012

Những bài thơ tình về Biển



Biển

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê

Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng

Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm - mãi mãi

Đã hôn rồi. Hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt

Cũng có khi ào ạt
Như nghiền nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên ghềnh
Mối tình chung thắm thiết

Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

- Xuân Diệu



Thơ viết ở biển


Anh ở xa [1]
Trăng cũng lẻ
Mặt trời cũng lẻ
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút
                         đã cô đơn

Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
Sóng chẳng đi đến đâu
         Nếu không đưa em đến
Dù sóng có làm anh
Nghiêng ngả
Vì em

- Hữu Thỉnh



Chuyện con ThuyềnBiển

Anh sẽ kể em nghe [2]
Chuyện con thuyền và biển
“Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi

Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa… vẫn xa

Những đêm trăng hiền từ
Biển như chàng trai trẻ [3]
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ

Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu

Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió”

Nếu phải cách xa em
Anh chỉ còn bão tố.

- Xuân Quỳnh


[1] Có bản chép là "Anh xa em"
[2] Nguyên bản "Em sẽ kể anh nghe". Xin lỗi tác giả.
[3] Nguyên bản "Biển như cô gái nhỏ". Xin lỗi tác giả.

Thursday, August 23, 2012

Em là một kẻ yếu đuối


Em là kẻ yếu đuối
Không sống nổi một ngày thiếu anh
Không có anh
Trái tim em run rẩy, cạn khô

Em là kẻ sinh ra để nương nhờ
Sống bằng tình yêu mà anh dành tặng
Không có tình anh và thương yêu bất tận
Em cỗi cằn như sa mạc hoang vu

Em là kẻ yêu dại khờ
Bất chấp thời gian, không gian, hoàn cảnh
Hờn ghen chẳng làm em bất hạnh
Trái tim chỉ nhói đau khi biền biệt xa anh

Em là con bé đành hanh
Muốn ôm cả Mặt trời vào trước ngực
Nên chấp nhận làm thiêu thân cháy rực
Bởi sức nóng điên cuồng hủy diệt của tình anh

Em sinh ra
là để
dành cho anh

Emy Nona (Xem original comment)

Lời của gió


Voices In The Wind (v2)
Do you hear what I am saying
Do you hear the wind’s whispering
I’ve sent my thoughts into the wind
I hope to hear your voice from the wind far away

Wednesday, August 22, 2012

Right Here Waiting - Đón Săn Đợi Mong


writer: Richard Marx

Oceans apart, day after day
And I slowly go insane
I hear your voice on the line
But it doesn't stop the pain
If I see you next to never
How can we say forever
Wherever you go, whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes or how my heart breaks
I will be right here waiting for you
I took for granted, all the times
That I thought would last somehow
I hear the laughter, I taste the tears
But I can't get near you now
Oh, can't you see it, baby
You've got me goin' crazy
Wherever you go, whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes or how my heart breaks
I will be right here waiting for you
I wonder how we can survive
This romance
But in the end if I'm with you
I'll take the chance
Oh, can't you see it, baby
You've got me goin' crazy
Wherever you go, whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes or how my heart breaks
I will be right here waiting for you
Waiting for you
Đón Săn Đợi Mong
lời Việt: DC 10-13/8/2012
Đại dương xa cách, giây nối từng giây
vùi tôi chìm lút vào cơn si
Tôi nghe em nói mãi trên đường dây
Chẳng sao vơi bớt vực chia ly
Em xa tôi quá sao xa vời
làm sao ta nói miên man lời
Mỗi bước chân em đi, từng dòng thư em biên
Tôi thầm luôn đón săn đợi mong tin em
Dẫu cho gì xảy tới, dù tim tôi nhức nhối
Tôi thầm luôn đón săn đợi mong tin em
Em tặng ban giây phút nói cùng tôi
Để tôi tiếc lúc cạn thời gian
Tôi nghe em khúc khích, môi thấm lệ rơi
Mà nay sao khó gần bên em
Này em đâu biết nhé cưng ơi
Em buộc tôi gấp cơn điên đời
Mỗi bước chân em đi, từng dòng thư em biên
Tôi thầm luôn đón săn đợi mong tin em
Dẫu cho gì xảy tới, dù tim tôi nhức nhối
Tôi thầm luôn đón săn đợi mong tin em
Tôi mơ những cách đôi ta trải dài
chuỗi sóng mê
Đợi khi em đến với tôi một ngày
Tôi được siết giữ
Này em đâu biết nhé cưng ơi
Em buộc tôi gấp cơn điên đời
Mỗi bước chân em đi, từng dòng thư em biên
Tôi thầm luôn đón săn đợi mong tin em
Dẫu cho gì xảy tới, dù tim tôi nhức nhối
Tôi thầm luôn đón săn đợi mong tin em
Đợi mong tin em

Hải Đăng


Viết những dòng cuối cùng vào tờ giấy nhắc việc, dán lên cuốn lịch bàn, cô mỉm cười nhìn công việc chất cao như núi cho tuần sau, nhưng trước mắt là những ngày nghỉ cùng anh "trên từng cây số".

Lên đường trong đêm, xe chạy giữa núi rừng, đèo dốc. Tuổi thơ của cô sinh ra trong bom đạn, nhưng vẫn là ở giữa Thủ đô. Cô chỉ biết đến trèo đèo, lội suối trong những chuyến đi chơi mà thôi.

Tuesday, August 21, 2012

Bầu Kiên bị bắt làm 'nóng' các trang báo quốc tế

Bầu Kiên đã bị bắt ... Đúng là đắc mã thất mã nan tri hoạ phúc. Bầu Kiên tuổi Thìn 1964, đã từng là người quen của tôi. Vậy là cái giá phải trả của một ông trùm. Hy vọng anh ta được xét xử công bằng và có thời gian ngẫm nghĩ về đường đời vạn nẻo, có khi lại là hình nhân thế mạng.
 
Tim 

Báo Đất Việt - 32 phút trước
(ĐVO) Không chỉ dư luận trong nước mà các kênh truyền thông trong khu vực và trên thế giới cũng xôn xao thông tin liên quan đến việc ông Nguyễn Đức Kiên bị bắt.

Làm tí Đường Thi ....Tuấn Hoạ cho vui ....

Phong Kieu da bac
Nguyên bản chữ Hán
Phạm Năng Khiêm (PNK) là bố đẻ của DC. Nghe kể lại, ông nội của DC, thời 196x sau cải cách ruộng đất, phẫn chí hay ngâm nga bài này (chả rõ ngâm lời gốc của Trương Kế hay lời dịch của Tản Đà). Cuối năm 2009, ông PNK ốm muốn gần đất xa trời tưởng sắp về với tổ tiên, ngồi dịch lại 100 bài thơ Đường-Tống, trong đó có bài này. 
Chả rõ có phải thiên vị "của nhà làm ra" hay không, nhưng DC cảm thấy lời dịch của Tản Đà vẫn chưa hay bằng mấy bản sau này của PNK vì lý do:

Monday, August 20, 2012

Nói hay Đừng

Tôi vốn không giỏi Văn, hồi lớp iCVA chỉ vì điểm văn nên không được học sinh giỏi, khác hẳn với các anh khóa trước. Lan man theo suy nghĩ dịch lời "Город детства" sang tiếng Việt, ngẫu nhiên lại bắt gặp bài báo của ông Lý Sinh Sự, thấy hay hay post lên cho mọi người cùng xem và có 2 câu chuyện nhỏ muốn chia sẻ:

Hạ Trắng Của Anh

Một mùa hạ trắng - Thành Len - Hoa Siren - và em của anh...
Em, chỉ có em là người duy nhất khiến anh chờ đợi, đợi chờ mỗi mùa hạ trắng...