Thursday, January 31, 2013

Nếu muốn nhiều sex hơn thì đừng bắt chồng rửa bát

Chia sẻ việc nhà phải chăng là tốt?
Nghĩa cử nào cũng có cái giá phải trả của nó.

Câu nói nổi tiếng này có vẻ đúng đối với những người đàn ông đã có vợ. Một nghiên cứu gần đây cho thấy những người đàn ông hay giúp đỡ vợ trong việc nhà thường có xu hướng quan hệ tình dục ít hơn.

Một nghiên cứu của Đại học Washington, được công bố hôm thứ tư trong Tạp chí Xã hội học Mỹ, cho thấy rằng các cặp vợ chồng "quan hệ tình dục" nhiều hơn khi chàng và nàng giữ đúng vai trò truyền thống của mình.

Tuesday, January 22, 2013

Mất chim



Ông bị trộm thó mất con yểng. Ông tiếc lắm. Từ ngày về hưu ông chỉ có nó là bạn. Ông đạp xe lùng sục khắp các chợ chim Hà nội. Cuối cùng ông tìm thấy nó ở cửa hàng chim chợ Mơ. Dựng cái xe đạp ông bước vào cửa hàng. Con chim nhận ra ông chủ thì nhảy tung tóe trong lồng, đập cánh phành phạch. Ông giả tảng xem xét mấy con họa mi nhưng mắt vẫn liếc về phía con Yểng thân yêu. Ông ngó nghiêng một hồi rồi hắng giọng hỏi tay chủ quán, anh ơi nhà mình có yểng non bán không? Tay chủ quán làu bàu, bố già hỏi hay nhỉ, mùa này lấy điếu đâu ra Yểng non. Có con yểng già kia bố có lấy thì lấy. Nó biết nói rồi đấy.

Bao nhiêu tiền hả anh?

Hai trẹo cả lồng, không mặc cả.

Ông không nói câu gì dắt xe ra về. Vừa đạp xe ông vừa nghĩ: hai triệu có mà điên. Con yểng ấy mình nuôi gần chục năm rồi, không bị bắt trộm chắc cũng sắp chết già, điên mà bỏ ra hai tháng lương hưu…

Sáng hôm sau ông pha ấm trà ra sân ngồi uống. Tự nhiên ông thấy trống vắng. Ông nhớ tiếng con yểng lảnh lót gọi Ông Ninh Ớooi. Chén trà tự nhiên đắng ngắt. Vớ cái mũ ông dắt xe ra cổng.

Đạp xe gần chợ ông rẽ vào mua mẩu thịt vụn. Ông vào hàng chim hôm qua. Tay chủ quán liếc nhìn ông rồi mặc kệ. Ông cho con chim ăn hết mẩu thịt rồi thủ thỉ, mày rao đi nào: ai chai chè đồng nát bán điiiiiiii. Con yểng ngúc ngoắc cái đầu rồi cất giọng lanh lảnh: Aiiiiiiii chai chè đồng nát bán diidddiiiiiiiii.

Tay chủ hàng chim ngồi bật dậy. Hắn nhìn ông rồi hỏi: ông là chủ cũ con chim này à?

Vâng anh ạ. Tôi nuôi con này gần chục năm nay, tuần trước thì bị ăn trộm mất.

Nể ông là chủ cũ tôi cho ông chuộc với giá là trẹo rưỡi. Thế là hữu nghị lắm rồi.

Ông tần ngần. Ông xót ruột quá. Ông bảo tay chủ quán: tôi có năm trăm anh cho tôi chuộc. Giống yểng này sang tay chủ mới là nó nhịn ăn đến chết. Không bán cho tôi thì anh cũng chả bán được cho ai đâu. Anh bán chim còn lạ gì loài yểng. Anh để cho tôi năm trăm nhé?

Thôi bố già biến đi cho tôi nhờ. Sáng ngày ra đã lắm chuyện. Tôi mua vào đã trẹo tư mà bố giả năm trăm bọ. Thôi ông biến đi.

Ông thở dài rồi đạp xe ra về. Con đường bỗng xa hun hút…..

Rồi mấy ngày sau đó, ngày nào ông cũng đạp xe lên chợ Mơ. Ông cho con chim ăn, ông chơi với nó cả sáng. Cứ ai đến mua chim là ông giật mình thon thót. Ông sợ người ta mua mất con yểng yêu quí của ông. Ông chờ đến kỳ lương hưu…

Sáng nay ông vui lắm, đút túi triệu rưỡi lương hưu ông gò lưng đạp như bay lên chợ Mơ. Ông mò vào hàng chim. Nhìn quanh không thấy con yểng đâu. Ông quay sang tay chủ quán. Hắn không nhìn ông chỉ nói cụt lủn.

Bán rồi!

Ông thẫn thờ dắt xe ra về, đi ngang qua đống rác ông thấy con yểng của mình nằm đó. Ông nhặt nó lên vuốt nhẹ. Ông thì thào : Tao xin lỗi mày yểng ơi, ba ngày hôm qua tao không lên với mày được. Tao phải trông bà lão. Bà ấy ốm.

(Copy trên mạng)

Monday, January 21, 2013

Gặp lớp Vàng tại đám cưới

Chiều nay có gặp lớp Vàng tại đám cưới con gái Bình i-Vàng tại khách sạn Thắng Lợi.
Lớp Vàng tụ tập chứng 15 bạn, ngoài ra còn có mấy bạn học với Bình ở cấp 2 Chu Văn An nữa.
Tôi đến dự và ngồi lọt thỏm giữa lớp Vàng, cạnh cậu Minh và 1 em nữ. Có đến gần 20 người mà vẫn ngồi chung 1 bàn tròn, nên thêm bao nhiêu người cũng được, chẳng khác gì bàn Thạch Sanh. Qua câu chuyện bên bàn cưới, tôi thu lượm được vài câu chuyện về lớp Vàng.
Lớp Vàng tại đám cưới con gái Bình hôm nay

Friday, January 18, 2013

Thế giới của Willard Wigan qua lỗ kim ...

Willard Wigan

Willard WiganMBE (born 1957) is asculptor from BirminghamEngland, who makes microscopic art. His sculptures are typically placed in the eye of a needle or on the head of a pin. A single sculpture can be as small as 0.005 mm (0.0002 in). [1] In July 2007 Willard Wigan was honoured by HRHPrince of Wales with an MBE for his services to art.[2]

 Oscar tượng vàng

Tuesday, January 15, 2013

Một bài viết của Eros

Lời giới thiệu: anh Công Thành cho biết Eros chính là "truyền nhân" của anh Hùng Sơn B (i Đỏ), TN tìm trên mạng và thấy Eros là một tay trẻ tuổi tài cao, lầu thông kinh sách kể từ Vật lý đến Triết lý văn chương nhiếp ảnh kiếm hiệp tiểu thuyết gia vv và vv xứng đáng vơi danh hiệu "con nhà tông ..." 
website: http://www.vatlyvietnam.org/forum/showthread.php?t=26
Sau đây xin giới thiệu một bài viết về Nguyên lý bất định trong vật lý và toán học của Eros.
Trong bài có nói về những sai lầm của Einstein về các vấn đề:
1- Vũ trụ không giãn nở (Einstein thừa nhận sai và rút lại hằng số vũ trụ Cosmological constant)
2-Không thừa nhận nguyên lý bất định (indeterminism) và liên đới (entanglement) trong cơ học lượng tử - Bất đồng sâu sắc với Bohr và Shrodinger bằng câu nói: Chúa không chơi xúc xắc (God does not play dice) và Bohr mỉa mai lại rằng: "Đừng bảo Chúa phải làm gì.."(Don't tell God what to do)
3- dù sao sai lầm "vĩ đại" của Einstein (hằng số vũ trụ) lại có thể là khởi đầu của một kỷ nguyên vật lý mới khi thuyết cơ học lượng tử hoàn thiện được chính mình nhờ chứng minh được sự tồn tại của trường Higg. Căn nguyên của Trọng trường là bí ẩn quan trọng nhất của vật lý.

Mùa Cưới



Mùa cưới chính là mùa khô, ngày xưa các cụ hay chọn cưới vào mùa đông vì các lý do sau:
- mùa đông hầu như không mưa.
- đó là thời gian rảnh rỗi nhất trong năm.
- Người ta thường hay nói"một người đàn bà bằng ba đống rấm"(đó là người bình thường có người còn bằng 9 đống rấm chứ chẳng phai 3) do đó lấy về để khỏi chết rét. (sửa lại theo yêu cầu tác giả - NCT)
Vì thế mà bây giờ đang là mùa cưới, trong mùa cưới này Bình lớp i vàng của chúng ta đã trở thành bố vợ. Nhưng nói tới chuyện cưới xin chúng ta không thể không nói đến hạnh phúc. Theo thống kê  gần đây ở Mỹ cứ 2 cặp hôn nhân thì 1 cặp bị đổ bể, còn ở Pháp cứ 3 cặp hôn nhân thì 1 cặp đổ bể. ( Riêng thu đô Pari thì 2 cặp hôn nhân 1 cặp đổ bể).

Monday, January 14, 2013

Phút Giao Thừa xao động



Anh nhớ cô. Nhớ quay quắt bữa cơm tất niên đầm ấm. Anh nhớ đã nói với cô về niềm tin, về cái điều làm cô khác biệt với những người xung quanh. Nhưng như thế vẫn còn là chưa đủ. Cô cần có niềm tin sâu bền hơn, mãnh liệt hơn, lớn lao hơn nữa, vì anh kỳ vọng ở cô nhiều hơn cơ. 

Wednesday, January 9, 2013

Cuối năm, nói chuyện tâm linh...





Ngồi ăn cơm, thầm thì với chị bên cạnh, rằng hôm nay em ăn chay, nếu ai có tiếp thịt, cá, nhờ chị ăn hộ nhé. Chị ấy cười bảo mình, "đi công tác, ông xã dặn vậy phải không". Không phải đâu, hôm nay là Mùng 1 mà. 

Một lát, mọi người nâng cốc, chúc mừng sinh nhật một anh cùng đoàn. Vậy thì phải uống thôi. Uống xong, mới thấy con cá ngựa lơ lửng bên cạnh củ sâm. Đành vậy, nếu là ngày xưa thì đã phát khiếp lên rồi, nhưng càng ngày dây thần kinh "choáng" càng bị liệt mất hay sao ấy. Mà chẳng sao, uống rượu có khi lại ngủ được. 

Từ ngày biết rằng, khu vực cơ quan trong Nam trước đây là trại chiêu hồi, biết bao nhiêu cán bộ của ta đã bị giặc tra khảo dã man, rồi thủ tiêu dưới hầm, chưa một lần tôi ngủ ngon ở đây. Khi thì thấy có người đi lại ngoài ban công, khi thì nghe tiếng gọi, tiếng kêu thét, khi thì có người lay dậy... 

Tuesday, January 8, 2013

Dấu tích phân

Câu chuyện mà tôi đăng lại dưới đây là một trong những chuyện ấn tượng - có thể nói là sốc nhất - hồi tôi mới học xong, ra đi làm được ít lâu. Lúc đó tôi đã có một gia đình nhỏ, công việc tạm ổn. Tiền kiếm được không nhiều, nhưng vẫn có thể dành dụm gửi về nhà môt ít giúp gia đình bố mẹ và em gái.
Nhưng câu chuyện làm tôi nhớ đến thời khó khăn của nhiều gia đình cán bộ trí thức ở Hà nội thời những năm 80, trong đó có gia đình tôi. Nhân vật người thầy trong câu chuyện này tôi đoán là ở cỡ tuổi như bố mẹ hoặc các cô, các chú trong nhà tôi.
Hồi đó đọc xong mọi người bàn tán rất ầm ĩ. Tôi thì chỉ thấy thương bố mẹ mình. Thương bố đi Liên xô vừa phải làm nghiên cứu khoa học vừa phải lo đi mua nồi hầm tủ lạnh... Thương mẹ vì cả đêm đi trực, mổ hai ca, khâu vài chục mũi trong bụng người ta. Đến sáng hết phiên trực dắt xe đạp ra khỏi cổng viện thì phát hiện xe bị xịt lốp. Tiền bồi dưỡng mổ ca đêm vừa đủ để trả tiền vá cái săm xe đạp. (Mẹ tôi kể lại một cách hài hước như thế, không biết có phóng đại chút nào không.)

Saturday, January 5, 2013

Về một kỹ thuật tìm kiếm dùng Google

Tìm kiếm trên iCVA
Cách đây ít lâu, tôi đi dự một buổi nói chuyện về tìm kiếm thông tin trên internet. Người trình bày có nói một câu mà tôi thấy rất tâm đắc. Đại khái là trong thời đại hiện nay, mức độ "biết chữ" (*) phụ thuộc rất nhiều vào chuyện bạn có biết sử dụng chức năng tìm kiếm của các search engine như Google, Bing,... hay không. Đúng là nhiều khi chỉ cần bỏ ra một vài tiếng đồng hồ tìm kiếm trên internet là ta có thể trang bị cho mình kiến thức mà nhân loại tích lũy trong cả trăm năm! (Mặt khác, thông tin trên internet có rất nhiều thứ vớ vẩn, nếu không biết tìm thì ta cũng có thể tốn thời gian đọc lan man, linh tinh.)

Tôi xin phép giới thiệu một kỹ thuật tìm kiếm - đúng ra là một tiểu xảo - dùng Google. (Xin nói trước đây sẽ là một post rất ngắn.)

Friday, January 4, 2013

Quê hương


Có lẽ ai cũng nhớ những vần thơ nhẹ nhàng tha thiết từ thủa học trò
“Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước trong xanh soi tóc những hàng tre,
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè
Tỏa nắng xuống lòng sông lấp hoáng
Chẳng biết nước có giữ ngày giữ tháng
Giữ bao nhiêu kỷ niệm của đời tôi…”

Trong lý lịch, quê tôi là Kỳ Thư, Kỳ Anh, Hà Tĩnh, là nơi bố tôi, bố Trần Công Mân, sinh ra và lớn lên. Còn đối với tôi, sinh ra sau ngày hòa bình lập lại ở Hà Nội, lớn lên ở đây, và quê hương chỉ còn phảng phất trong những câu chuyện của bà và bố mẹ, rồi ấn tượng của những lần về quê. Ở xa quê, vài ba năm mới về một lần mà.

Tuesday, January 1, 2013

Năm 1972


Lại một năm nữa, năm 2012, sắp trôi qua. Mỗi năm một ít sự kiện, một ít ghi nhớ vào tâm trí tôi. Nhưng cái năm 1972, đã 40 năm trôi qua rồi, vẫn là một năm đọng lại nhiều những sự kiện nhất. Tôi đã sống cùng đất nước những thời khắc không bao giờ quên, những thời khắc đến với một cậu bé sắp tốt nghiệp phổ thông. Tôi đã trải nghiệm nhiều phần của cuộc sống thời đó, cả khó khăn lẫn bi thương, hào hùng, đã hiểu rằng tôi sẽ gắn bó mãi mãi với đất nước tôi qua những biến động không bao giờ quên của năm 1972.

Mùa hè đỏ lửa 1972

Sau Tết năm 1972, miền Bắc có nhiều thay đổi.