Ngồi ăn cơm, thầm thì với chị bên cạnh, rằng hôm nay em ăn chay, nếu ai có tiếp thịt, cá, nhờ chị ăn hộ nhé. Chị ấy cười bảo mình, "đi công tác, ông xã dặn vậy phải không". Không phải đâu, hôm nay là Mùng 1 mà.
Một
lát, mọi người nâng cốc, chúc mừng sinh nhật một anh cùng đoàn. Vậy thì
phải uống thôi. Uống xong, mới thấy con cá ngựa lơ lửng bên cạnh củ
sâm. Đành vậy, nếu là ngày xưa thì đã phát khiếp lên rồi, nhưng càng
ngày dây thần kinh "choáng" càng bị liệt mất hay sao ấy. Mà chẳng sao,
uống rượu có khi lại ngủ được.
Từ ngày biết
rằng, khu vực cơ quan trong Nam trước đây là trại chiêu hồi, biết bao
nhiêu cán bộ của ta đã bị giặc tra khảo dã man, rồi thủ tiêu dưới hầm,
chưa một lần tôi ngủ ngon ở đây. Khi thì thấy có người đi lại ngoài ban
công, khi thì nghe tiếng gọi, tiếng kêu thét, khi thì có người lay
dậy...
Cho nên, đêm nào cũng để đèn sáng, đọc
sách rồi thỉnh thoảng thiếp đi, chập chờn những giấc mơ ngắn, nặng nề.
Đêm nay thì khác, chắc tại uống rượu nên buồn ngủ, nỗi sợ biến đâu mất,
tắt đèn đi ngủ sớm.
- Em gái, có nghe chị nói không?
- Ai vậy? - Tôi hỏi trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, mi mắt nặng trĩu không sao mở ra được.
- Chị Chi đây.
- Sao em không mở được mắt ra nhỉ?
- Đừng có mở mắt, trông chị tội lắm, em sẽ hoảng lên mất.
- Thế chị là ai, đưa tay cho em đi. - Một cảm giác lạnh thấu tận xương bóp chặt lấy bàn tay tôi.
- Chị đi theo em từ hồi chiều, chị muốn ngăn em đừng uống cốc rượu đó mà không được.
- Sao chị lại theo em và cốc rượu đó làm sao không nên uống?
-
Em mặc cái áo hệt như cái áo ngày xưa chị đã mặc khi bị bắt vào đây.
Cái áo màu đỏ có những chùm hoa chanh màu trắng. Cũng mái tóc ngang vai,
đôi giày cao gót, em làm chị tưởng như thấy lại mình 40 năm trước. Hôm
nay sinh nhật chị đấy, chị muốn em uống rượu chúc mừng, nhưng không phải
cốc rượu cá ngựa ban chiều đâu, nó sẽ làm em ốm mất thôi.
- Thế nghĩa là em làm chị chú ý và chị đi theo em, chứ gì? Sao không gọi em sớm hơn?
-
Bởi vì phải đợi em ngủ, chị mới gọi được. Khi thức, đầu óc em mải nghĩ
những chuyện khác, chị đã thử gọi nhiều lần nhưng em không nghe.
- Kể chuyện chị cho em nghe đi nào.
Chẳng
biết tại sao tôi không thấy sợ, quen dần với cảm giác lạnh buốt trên
tay mình. Dùng bàn tay còn lại xoa lên bàn tay lạnh, rõ ràng có một bàn
tay khác đang nắm lấy nó, nhưng chúng cụt ngủn và hình như chỉ có 4
ngón. Tôi hỏi: Tay chị sao vậy?
- Chúng tra tấn, lột móng tay và chặt cụt ngón trỏ đấy em.
- Quân dã man. - Tim tôi thắt lại. Chúng đã làm gì chị?
-
Tất cả cực hình mà đầu óc biến thái của chúng nghĩ ra. Chị ước gì chết
đi hàng trăm lần, nhưng không thể. Cuối cùng, may mà chúng quá tay khi
quăng sợi dây xích vào đầu chị. Rồi chúng mang xác chị cho vào bao, buộc
đá, thả xuống cầu Thị Nghè. Chị đã ở lại đây, không thể thoát ra ngoài
vì chưa ai thắp cho chị một nén nhang.
- Vậy là không ai biết chị ở đây sao?
Không có tiếng trả lời, cảm giác lạnh buốt nơi bàn tay tôi chợt mất đi. Rồi có cái gì đổ vào miệng tôi cũng lạnh buốt như vậy.
-
Em uống đi. Chị muốn em uống cốc rượu của chị, nó sẽ giải độc được cốc
rượu hồi tối. Từ giờ, em phải nhớ là không ăn tất cả các loại động vật,
ăn chay trường nhé. Ăn như thế, những tế bào ác tính trong cơ thể em sẽ
bị chết đói. Nhớ đấy. Chị sẽ không gặp lại được em nữa đâu. Chúng mình
chỉ có duyên một lần này thôi.
- Chị Chi, chị đừng đi vội. - Tôi kêu lên. Nói cho em biết em phải làm gì cho chị?
-
Thắp cho chị một nén nhang dưới gầm cầu thang, chị sẽ được thoát khỏi
nơi này. Chị sẽ không đi theo em nữa, mà em lại cần được giúp đỡ, sẽ có
nhiều người khác giúp em. Chỉ cần, thỉnh thoảng để đầu óc thảnh thơi,
nhớ đấy.
Tôi choàng tỉnh, ngồi bật dậy. Đưa
tay quệt mồ hôi trên trán, nghe tim đập thình thịch. Với tay lấy cái
iphone trên bàn để xem giờ, thì va phải cốc nước lạnh. Rõ ràng ai đó,
không phải tôi, vừa để cốc nước lại đây. Cốc nước đã uống được non nửa.
Con số trên điện thoại chỉ 3h sáng.
Đầu đau
kinh khủng, không ngủ tiếp được, tôi ngồi dậy viết nhật ký, đợi đến sáng
để chạy đi mua nhang. Nghe tôi giải thích lý do thắp nhang, mấy chị
phục vụ ngỡ ngàng, nhưng cũng đồng ý để tôi thắp nhang ở chân cầu thang.
"Một
nén thôi nghe", các chị dặn. Tôi vâng dạ và lẩm nhẩm, "Chị Chi ơi, chị
sống khôn, thác thiêng, có nghe em cầu chúc cho chị không, hãy để em
nhìn thấy chị một lần nữa".
Vừa ngẩng lên, tôi sửng sốt, ngoài sảnh có bóng cô gái mảnh mai, mặc chiếc áo đỏ, lấm tấm trắng hoa chanh.
Tôi vụt chạy theo gọi với "chị Chi, chị Chi ơi".
Cô
gái đứng sững lại, quay nhìn tôi ngạc nhiên vì không nhận ra người quen
"Chị là...?". Tôi cũng sững sờ, cô gái rất xinh. Chẳng biết nói sao,
tôi hỏi: "Cô tên là Chi phải không?". "Vâng, em xin lỗi vì không nhận ra
chị".
"Có lẽ... tôi nhận lầm người, xin lỗi cô" - Tôi lúng búng xin lỗi, vì không biết phải tiếp tục câu chuyện thế nào.
Cô
gái nhìn tôi dịu dàng, "Không có sao đâu chị". Cô nói và quay người đi
tiếp. Tôi dán mắt vào bàn tay trái của cô, bàn tay chỉ có 4 ngón...
Trở lên phòng, ngồi thừ ra một mình. Bỗng nhiên, cơn đau đầu tan biến, lòng tôi chợt thanh thản.
Có
biết bao nhiêu chuyện lạ kỳ trên đời này, có biết bao nhiêu chuyện
trùng hợp ngẫu nhiên, có biết bao nhiêu cô gái mặc áo đỏ lấm tấm trắng
hoa chanh nhỉ?
Chỉ biết rằng, tôi có thêm một
người chị gái, sinh nhật ngày hôm qua, chị ấy có cái áo giống tôi, chịu
một số phận đau đớn để cho cuộc sống của tôi được đầy đủ, sung sướng...
Chị ấy sẽ không bao giờ gặp lại tôi, nhưng luôn bên tôi.
Ngoài vườn, hè còn chưa tới, thế mà chùm phượng sớm đã cháy đỏ rực dưới trời.
Trải nghiệm của em hay là hư cấu? Nếu là trải nghiệm thì sợ nhỉ.
ReplyDeleteỐi ANN ơi, mê chuyện của em mất rồi.
ReplyDeleteĐã nhiều lần đi công tác trong rừng, núi, ngủ gần nghĩa trang liệt sỹ anh cũng có những giấc mơ gặp các chiến sỹ đã hy sinh, song không có duyên để nhớ lại từng chi tiết như em.
Hề hề hề,
DeleteTâm thì ai cũng có, còn cái vụ linh thì hơi loằng ngoằng, có anh có anh không. Riêng với Lùn tui thì linh ra phết đây, chỉ phải cái là toàn linh tinh thôi.
Hề hề hề,
Đọc chuyện của ANN kể mà chả thấy nó linh tý nào. ANN đã làm một việc đúng là thắp nhang cho người đã khuất, song có việc chưa đúng là nghĩ ngợi quá nhiều về những chuyện do mình tưởng tượng ra. Có nhẽ do đọc quá nhiều chuyện ngày xưa mà quên béng đi rằng quá khứ đã qua không thể quay trở lại.
Mình cũng đã từng sống và làm việc vài năm ở cái trung tâm chiêu hồi 272 Võ Thị Sáu. Song tuyệt nhiên chả thấy ai về tìm mình cả. Và có nhẽ vì vậy nên mình cũng chửa thắp được nén nhang nào cho các anh hùng liệt sỹ ở đó. Phải chăng vì vậy mà chả ai muốn đi theo giúp đỡ mình như ANN.
Thôi thì cứ ta làm ta chịu, cũng đỡ phải nhờ vả linh tinh. Hãy tự cứu mình trước khi người khác (còn sống hoặc đã chết) cứu.
Hề hề hề, không biết là hổng có tội tình gì. Biết lắm lại khổ nhiều.
Hề hề hề,..
như anh Bình red thì thiên hạ không đạp cho là may còn đòi giúp đỡ :-D
DeleteHề hề hề,
DeleteBiết rồi, khổ lắm, nói mãi.
Cánh lớp đỏ này chỉ thấy đạp nhau không à. Đâu được ngoan hiền như mấy bác Xanh với lại các em Tím Vàng.
Hề hề hề,...
This comment has been removed by the author.
Deleteem làm gì dám đạp anh. Anh to như con trâu thì may ra chỉ có cọp mới đạp mới vồ được :-D
DeleteCó vẻ giống như Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Ann :-))
ReplyDeleteHề hề hề,
DeleteTuấn Nguyễn ơi, mình biết một cuốn Liêu trai chí dị khác của Bồ Tùng EM tên là Bồ Tùng Linh cơ.
Hề hề hề,.....
ANN ơi, chị tin là có thật đấy. Chị vẫn tin vào tâm linh, có ai đó đỡ cho mình lúc này, hướng cho mình lúc khác.
ReplyDeleteHihihi, hình như em ANN thích món lẩu thập cẩm "hiện thực, lãng mạn, huyền ảo, kinh dị ..." trộn lẫn với nhau, đọc xong cứ thấy vô định không biết đích đi về đâu, rốt cục là ANN nhắn nhủ gì. Chả hiểu sao Tx ngày trước "cù lần" thế mà cưa được ANN nhỉ? Có khi hai người trái cực lại hút nhau mãnh liệt chăng?
ReplyDeleteHôm rồi chị Hạnh-iĐỏ qua BKK, kể chuyện linh tinh là đến chuyện tình tính tang, DC mới kể chuyện nhà mình, thấy vợ thích nghe nhạc trữ tình (nhạc ngoại), chạy ra hỏi "em thích nhất bài nào, để anh chế lời Việt tặng em". Nàng bảo "chả cần". Thế thì thôi, đời mình chỉ đi làm thơ, nhạc chế tặng thiên hạ thôi vậy, hihihi.
E ko đủ lãng mạn đâu ạ!
ReplyDeleteCuối năm, doạ ma cả nhà, ko có ý gì khác đâu ạ.
@ chị Hạnh, chị Liên, ko phải trải nghiệm của E đâu.
Em cứ suy nghĩ mãi, chẳng lẽ hồi đó có những con người đã trở thành dã thú? Minh i vàng
ReplyDeleteHề hề hề,
DeleteKhông phải chỉ hồi đó mà mãi mãi về sau này nữa, đừng mong con người bớt tính dã thú đi mà nó chỉ có ngày một tăng lên thôi. Có điều nó được dấu đi bởi những ngôn từ mĩ miều mà thôi.
Mỗi cuộc chiến tranh xảy ra trên thế giới này đều là do con người gây ra cả thôi và nó còn tàn khốc và dã thú hơn mọi loài dã thú khác có thể gây ra.
Chính trị là tàn khốc mà....
Hề hề hề,...