Hãy sống chậm lại, cảm nhận và hưởng thụ cuộc sống! Đừng để xã hội vật chất cuốn trôi bạn đi, dòng đời xô đẩy làm bạn mất kiểm soát. Cuộc sống quanh ta có rất nhiều điều thú vị, dễ thương nho nhỏ, nhưng chỉ vì bước đi quá vội vã mà chúng ta bỏ qua. Tại sao các nhạc sỹ lại cảm nhận được nốt nhạc trong cuộc sống, tại sao nhà thơ lại có thể rung động trước một nhành hoa? Có thể họ được ông trời thiên phú cho một số tài năng, cảm nhận bẩm sinh nhưng có một điều chắc chắn họ hơn ta trong thực tế là họ đã dừng lại, đóng băng khoảnh khắc đó, cảm nhận, nâng niu, sung sướng, hạnh phúc rồi tìm những ca từ, nốt nhạc, chắt chiu,chọn lọc, chậm rãi để biến những rung động, cảm nhận cá nhân đó thành những khuông nhạc hay áng thơ. Tất cả những cái đó đầu tiên là để thỏa mãn cá nhân, để giúp họ hưởng thụ cuộc sống sau đó mới phổ biến ra xã hội như một cách họ chia sẻ niềm vui. Họ đã dành thời gian để sống chậm lại với những khoảnh khắc, còn ta thì tua nhanh cho đến hết cuộc đời.
Người phương Tây có câu: "Cuộc sống là một món quà" (Life is a gift). Hay trong hậu Tây Du Ký của Phương Đông, sau khi bốn thầy trò Đường Tam Tạng đi Tây Trúc thỉnh kinh về, được đầu thai làm Bồ Tát. Trong đêm cuối cùng của kiếp người, đợi ngày mai trời sáng vào cõi Niết Bàn, Tam Tạng trằn trọc bâng khuâng không ngủ được mà theo lời Tôn Ngộ Không là do ông nhớ cả một kiếp người, Tôn Ngộ Không là một con khỉ đá và thích hưởng thụ cuộc sống, hỉ nộ ái ố của kiếp người hơn là kiếp Phật vô ưu vô lo. Chúng ta là người nhưng lại không cảm nhận được sao?
Hãy tận hưởng những giây phút bạn sống trên cuộc đời này.
(Sẽ đưa link trên comment)
Copy từ đây :
ReplyDeletehttp://www.facebook.com/notes/steve-tran/sống-là-một-động-từ/10151437912326920
1./ Thực ra "sống chậm" hay "sống gấp" cũng không khác nhau lắm. Mục đích đều là tận hưởng cuộc sống ở mức tối đa. Nếu bây giờ thấy "sống chậm" hợp với mình hơn thì cũng không có gì là lạ - a good excuse for a wise, old man! (Or an old soul in a young body.)
ReplyDelete2./ Văn nghệ sĩ sáng tác được vì họ có tài chắt lọc được những gì xảy ra xung quanh bằng cảm nhận tinh tế của họ. Và trước hết vì họ làm việc miệt mài để trau chuốt kỹ năng sáng tác của mình. Nguồn cảm hứng không mấy khi do ngồi thả mình lắng nghe dế kêu, ngửa mặt đếm sao trên trời.
Đấy là nói về mặt lý thuyết sách vở. Còn thực ra thì các văn nghệ sĩ phương Tây nhiều người dùng chất kích thích để tăng khả năng sáng tạo. Ở ta thì văn nghệ sĩ cũng là những người uống, hút nhiều đến mức dữ dội.
Hồi trẻ có một thứ chậm mà mình rất thích, đó là "slow dance" ;)
Viết đến đây mới nhớ ra là đã lâu lắm rồi không có dịp đi nhảy đầm. Mấy năm rồi nhỉ?