Để tôn vinh người mẹ, rất nhiều câu chuyện đã được kể như Người mẹ đã hy sinh chịu chết để cho con được sống trên chiếc thuyền gặp nạn từ Anh sang Úc cuối thế kỷ 19. Chuyện Người mẹ vượt núi cao để cứu con trong khi những chiến binh dũng mãnh và thiện chiến nhất cũng không sao vượt nổi…
Theo thần thoại Hy Lạp thì nữ thần Đất Mẹ-Gaia là vị thần có bộ ngực to lớn, là nguồn gốc vô tận của tất cả các vị thần và loài người trên trái đất. Thế rồi từ nền văn minh Crét - Myxen này lan tỏa ra rất nhiều nơi trên thế giới. Kito giáo thì thờ Đức Mẹ…Bởi vậy mà hình ảnh người mẹ được tôn kính ở khắp nơi và hơn thế nữa, nhưng không chỉ có nền văn minh Crét – Myxen, Kito giáo mới dạy người ta tôn vinh người mẹ, mà hầu hết các nền văn minh trên thế gian này đều dạy như vậy, ví dụ như ở Việt Nam chúng ta là nước không chịu ảnh hưởng của nền văn minh Crét-Myxen (Và Kito giáo ở VN là số ít) cũng vẫn có ngày lễ mẹ, đó là ngày lễ Vu Lan (Chưa kể ngày Lễ Mẹ của Kito giáo). Chính vì lẽ đó mà người mẹ được tôn vinh ở khắp chợ cùng quê trên thế gian này!
Tháng 5 hàng năm là tháng mà rất nhiều nơi trên thế giới tổ chức ngày Lễ Mẹ, có nơi thì tổ chức ngày Lễ Mẹ vào chủ nhật đầu tiên của tháng 5 như ở Tây Ban Nha, có nơi thì tổ chức ngày Lễ Mẹ vào chủ nhật thứ 2 của tháng 5 như ở Mỹ, Đức, Đan Mạch… có nơi thì tổ chức ngày Lễ Mẹ vào chủ nhật cuối cùng của tháng 5 như ở Pháp. Nhưng có nơi thì lại tổ chức cố định vào ngày 10-5 hàng năm như ở Mê-hi-cô và một số nước Nam Mỹ…
Để tôn vinh người mẹ, rất nhiều câu chuyện đã được kể như Người mẹ đã hy sinh chịu chết để cho con được sống trên chiếc thuyền gặp nạn từ Anh sang Úc cuối thế kỷ 19. Chuyện Người mẹ vượt núi cao để cứu con trong khi những chiến binh dũng mãnh và thiện chiến nhất cũng không sao vượt nổi… hay câu chuyện Tôi muốn con tôi sống ở Liên Xô cũ:
"Tôi muốn con tôi sống" đó là lời của bà Suzanna Petrosyan đã thốt ra và được báo chí nhắc lại.
Thực ra, có bà mẹ nào lại không muốn con của mình được sống đâu? Thế nhưng trường hợp của bà Petrosyan và đứa con gái 4 tuổi của bà không giống như những trường hợp của nhiều bà mẹ khác, vì hai mẹ con bà là nạn nhân của cơn động đất khủng khiếp tại Armeni, liên bang Xô Viết hồi tháng 12 năm 1987.
Sau khi động đất, cũng giống như hàng ngàn người khác, cả hai mẹ con bà Petrosyan đều bị lấp vùi dưới hàng trăm ngàn tấn gạch, đá và xi măng, nhưng họ may mắn nằm lọt vào trong một khoảng trống nhỏ chỉ vừa đủ chỗ cựa quậy mà thôi. Tất cả lương thực họ có chỉ là một hũ mứt và chẳng mấy chốc hũ mứt cũng hết sạch.
Lúc đó, cô gái 4 tuổi mới kêu: "Mẹ ơi, con khát quá. Mẹ cho con uống nước". Nhưng lấy đâu ra nước bây giờ? Tiếng kêu khát của con cứ tiếp tục làm cho bà mẹ vừa đau lòng vừa lúng túng. Nhưng tình mẫu tử thiêng liêng đã gợi cho bà một ý nghĩ táo bạo: đó là lấy những giọt máu của mình cho con uống để cầm cự với tử thần. Lúc đó, người mẹ đáng thương lấy tay sờ sẫm và vớ được một miếng kính vỡ. Bà lấy miếng kính cắt đầu ngón tay trỏ và đút ngón tay vào miệng con bảo con mút. Em bé mút ngón tay của mẹ một lúc rồi nói: "Mẹ cắt một ngón tay nữa cho con mút thêm". Bà liền cắt một ngón tay nữa nhưng vì trời lạnh quá nên bà không thấy đau đớn gì nữa... Sau khi được cứu sống, người đàn bà thuật lại rằng: "Lúc đó, tôi biết thế nào tôi cũng chết, nhưng tôi muốn con tôi được sống". (Góp nhặt)
Qua những câu chuyện này, chúng ta thấy người mẹ có trái tim yêu thương vô hạn tuyệt vời, thật là vĩ đại! Để ghi nhớ công ơn của người mẹ và người phụ nữ hay người đàn bà nói chung, tôi lại lần dở những trang thần thoại Hy Lạp và bất ngờ đã xảy ra. Đó là sau khi đọc những dòng về nữ thần Đất Mẹ-Gaia là nguồn gốc vô tận của tất cả các vị thần và loài người trên trái đất. Đọc thêm chút nữa tôi đã nhớ ra rằng để chúng ta có cuộc sống như ngày hôm nay và có thể sống được là “nhờ” 1 người đàn bà, đó là nàng Pandora. Có nhiều dị bản khác nhau về nàng Pandora, nhưng các dị bản đều có 1 điểm chung là nàng được các vị thần mỗi người tặng cho một đặc tính từ sắc đẹp, đàn giỏi , hát hay, cho đến tài tò mò, nói dối, thuyết phục, vv... và nàng đã mở cái hộp (hay cái chum, vại) khiến cho tất cả những điều bất hạnh từ đó bay ra tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh, lừa dối… nàng đã vội vàng đậy nắp lại, nhưng chỉ còn sót lại duy nhất một chút “ hy vọng” (có dị bản nói rằng “hy vọng” này mang tên Pandora) giúp cho loài người để có thể tiếp tục sống cuộc đời đầy những gian truân, trắc trở này.
Trước đây tôi luôn cho rằng câu chuyện nàng Pandora được sáng tác là để bêu xấu đàn bà, vì thế tôi muốn quên đi huyền thoại này, bởi lẽ mẹ tôi cũng là 1 người đàn bà! Nhưng nay suy nghĩ cho kỹ, tôi thấy rằng quả thực nàng Pandora đã có lỗi khi mở hộp, nhưng nếu không có “hy vọng” của nàng Pandora thì chúng ta có sống nổi trên đời này? Có thể vượt qua muôn vàn khó khăn để sống? Đúng là Pandora có mắc sai lầm, nhưng nàng đã lập tức sửa sai lỗi lầm của mình bằng cách đậy ngay nắp hộp và nhờ có sự sửa sai này mà chúng ta có được Hy Vọng Pandora để sống, để vượt qua những gian nan thử thách trên cõi đời này!
Giờ đây tháng 5 đã tới gần, ngày lễ mẹ ở nhiều nơi đã tới gần, tôi kể ra những câu chuyện trên đây và mong rằng tất cả chúng ta sẽ học những người mẹ đáng kính sẵn sàng hy sinh vì con, vượt mọi khó khăn vì con! Đồng thời cũng học ở nàng Pandora tính cách sửa chữa ngay lỗi lầm của mình, khi biết rằng mình đã phạm sai lầm!
Cầu mong sao cho tất cả mọi người luôn sống trong hạnh phúc và học tập được những điều hay lẽ phải trên đời!!!
Minh I vàng
Hay quá, em Minh ơi. Cảm ơn em nhé.
ReplyDeleteBài viết rất cảm động. Trong cuộc đời ai cũng có lỗi lầm, nhưng sửa chữa được ngay mới là điều đáng trân trọng nhất. Con gái chị hỏi là có phải bà mẹ nào cũng luôn lo lắng, cưng chiều con trai hơn không? Có sự phân biệt không nhỉ? Chị nghĩ là không mà.
ReplyDeleteChị Liên à! Ai cũng có lỗi lầm, chính Thánh Phê-rô cũng mắc sai lầm nghiêm trọng dù đã được Chúa cảnh báo trước. Vì sợ quân La Mã mà ông đã chối Chúa 3 lần. Nhưng ông đã hối hận và sửa chữa, nhờ đó ông đã trở thành vị Thánh Giáo Hoàng đầu tiên. Còn ông Giu Đa cũng phạm lỗi, nhưng ông đã không chịu sửa chữa, mà lại đi tự vẫn, vì thế ông bị lên án.
ReplyDeleteChị Thủy và chị Liên quý mến! Còn nhất nhiều những câu chuyện, những tấm gương về Người Mẹ, để dịp 8-3, ngày Lễ Mẹ, Lễ Vu Lan...e lại tiếp tục nhé!
ReplyDeleteVề việc "có phải bà mẹ nào cũng luôn lo lắng, cưng chiều con trai hơn không?!" Có lẽ là từ lý do người cha thường hay cứng rắn với con trai để nó cứng cáp với đời, cũng vì thế mà đứa con trai được mẹ thương hơn, (vì thấy nó quá khổ sở với sự cứng rắn của cha mà!)
Mạn phép Minh
ReplyDelete- sửa lại layout
- chèn ảnh lại
- thay đổi thứ tự và sắp xếp lại ảnh
cho bài viết này. Bây giờ thì 3 cái ảnh đã hiện lên, rất đẹp.
Một vài đoạn Minh tô đậm để nhấn mạnh có thể sẽ không còn là tô đậm nữa, vì mình không nhớ kỹ hết. (Thay vì tô đậm, mình dùng italic để chữ nghiêng, như thế có vẻ thanh thoát hơn một chút.)
Phút giây yên tĩnh của lòng con
ReplyDeleteLà phút giây con trở về với Mẹ
Là phút giây con nghe tiếng nôi tre
Là phút giây con nghe lời ru của Mẹ
Xa lắm rồi những trưa hè Mẹ thức
Để cho con yên giấc ngủ trong tiếng ve
Những đêm dài gió đông bắc tràn về
Mẹ trăn trở ôm vào lòng cho con ấm
Chẳng quay lại đâu tuổi thơ yên ấm
Có Mẹ bên con khi chập chững trên sân
Có Mẹ bên con theo mỗi bước chân
Sà vào lòng Mẹ, con mãi là đứa trẻ
Con muốn được học lại ở ngôi trường nhỏ bé
Được trở về khoe mẹ những điểm cao
Được trở về, ôi nhớ Mẹ biết bao
Trống trường dứt là ào về với Mẹ
Con muốn được sống lại những ngày thơ ấu
Mẹ ôm con: "bé bỏng của Mẹ ơi"
Có điều gì làm con vui vẻ
Đang tự nhiên con bỗng hát, bỗng cười...
Ngày tiếp ngày để năm tháng nối nhau trôi
Con xa Mẹ, xa thời còn thơ bé
Vậy mà con vẫn muốn làm đứa trẻ
Để bàn tay Người lại dắt con đi
Con muốn trở về nơi con đã ra đi
Con muốn trở về trong vòng tay của Mẹ
Con muốn trở về căn nhà vắng vẻ
Con muốn trở về với Mẹ thân yêu...
9.2.1986
Hề hề hề,
ReplyDeleteVinh quang thay các bà mẹ trên trái đất này. Chính họ chứ không phải Chúa nào đã cho thế giới này tồn tại và phát triển .
Người bất hạnh nhất trên đời chính là người không biết mẹ mình là ai, và không được làm nghĩa vụ của người con đối với mẹ.
Xã hội Việt nam vốn trọng Nam khinh Nữ. Ấy nhưng từ ngàn xưa đã có câu cao dao:
Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Nước chính là nguồn sống của nhân loại, mà nước nguồn thì khó có thể cạn kiệt được nên nhân loại mãi mãi biết ơn các bà mẹ trên toàn trái đất này.
Bài thơ viết về mẹ hay quá! "Là phút giây con nghe tiếng nôi tre" Mùa hè rồi! Có nôi tre cho trẻ thành phố thì vừa êm vừa mát mà không phải dùng điều hòa nhiệt độ có hại cho sức khỏe nhỉ!
ReplyDeleteCòn đâu cảnh bà nội, bà ngoại, các bà mẹ ngồi quạt mo cau, quạt nan tre, đưa nôi, đưa võng ru con - cho chúng mình đi vào giac ngủ bình an của thời chiến tranh nữa nhỉ ? Em hồi tưởng lại ngày tất cả dân thành phố phải đi sơ tán về các vùng quê xa - Thời thơ ấu của anh ,chị em chúng mình những năm 70,71,72 ấy mà !
DeleteBài viết của anh rất hay, sâu sắc. Mẹ luôn dành cho các con tất cả những gì mình có và những cái chưa có người mẹ cũng sẽ cố gắng hết sức đến quên cả bản thân mình để làm được cho con. Mẹ thật tuyệt vời, không một ngôn từ nào có thể diễn tả hết TY của mẹ dành cho ta, phải vậy không ạ?
ReplyDeleteEm quên chưa nói rõ thêm là khi cơn động đất khủng khiếp tại Armeni, liên bang Xô Viết hồi tháng 12 năm 1987. Thì em học đại học ở Bacu, thủ đô nước cộng hoà Azerbaijan gần nơi xảy ra động đất! Sau khi Liên Xô tan rã thì Armenni và Azerbaijan trở thành 2 nước láng giềng độc lập!
ReplyDeleteHay anh ạ
ReplyDelete1-Nhiều tài liệu nói trận động đất này xảy ra vào 7-12-1988. Có tài liệu còn nói rõ lúc 7 giờ 41 phút ngày 7-12-1988
ReplyDeletehttps://vi.wikipedia.org/wiki/Danh_s%C3%A1ch_c%C3%A1c_tr%E1%BA%ADn_%C4%91%E1%BB%99ng_%C4%91%E1%BA%A5t
https://vi.wikipedia.org/wiki/Danh_s%C3%A1ch_c%C3%A1c_tr%E1%BA%ADn_%C4%91%E1%BB%99ng_%C4%91%E1%BA%A5t
ReplyDelete