Đừng tưởng... cứ say là mê, cứ rung là động, cứ bên là gần... |
"Chào em" - cô đã đợi khá lâu để lại được nghe giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của anh vang lên trong điện thoại. Từ chối một chuyến công tác có anh, cô biết chắc sau đó anh sẽ liên lạc.
"Vâng, em chào anh" - giọng cô reo vui. Công việc đầy áp lực, cô trân trọng những niềm vui nhỏ nhỏ như thế.
"Anh đang trả nợ em đây. Nợ nần và dan díu" - anh ngập ngừng trêu cô, vừa kể cho cô nghe tiến độ công việc mà anh đang chỉ đạo để hoàn thành cho kịp.
"Anh xạo. Nợ nần thì có, nhưng..." - chưa nói hết câu, cô bỏ lửng, để anh phải thêm: "Dan díu thì không chứ gì?!".
Lờ chuyện đùa của anh đi, cô thông tin ngắn gọn cho anh về công việc. Họ lại nói chuyện lâu hơn cần thiết. Có biết bao chuyện cô muốn kể cho anh nghe, xin lời khuyên của anh, nhưng rồi lại thôi. Chuyến công tác của anh cô đã được báo cáo lại khá chi tiết nên không cần phải hỏi thêm, mà chỉ lắng nghe anh nói. Cô vừa được nghe những nhận xét chẳng nhiều thiện chí lắm về anh, hơi ấm ức cho anh, nhưng cũng không thể kể lại.
Tóm lại, cô không có gì nhiều để nói và chỉ biết bâng khuâng nghe anh hỏi: "Sao im lặng thế em, hết muốn nói chuyện rồi sao?!".
Cô không thể kể cho anh nghe về cuộc sống thường nhật của mình, càng không muốn kể về những khó chịu hàng ngày cô gặp phải. Cô không thể chia sẻ với anh về chuyện lo lắng cho bọn trẻ con... Tóm lại, cô chỉ có công việc và một số niềm vui nho nhỏ để buôn chuyện cùng anh.
"Em sắp đi mấy nước" - cô cân nhắc rồi kể cho anh nghe về dự định đi nước ngoài của mình. "Em chưa đi mấy nước châu Á à?" - Anh ngạc nhiên. "Vâng", cô kìm lại, không nói rằng mình sẽ chẳng đi đâu cả, nếu không phải là nhiệm vụ bắt buộc.
Công việc buộc cô phải đi liên tục, tháng nào cũng "trên từng cây số". Rồi cô kể anh nghe về bữa trưa ngày chủ nhật với chồng con cũng chẳng bình yên và vội vàng vì bị điều đi công tác gấp, không kịp báo xe cơ quan thì địa phương cho xe lên đón. 6h tối thứ sáu mới tạm xong việc, chuẩn bị về thì được báo phải chuẩn bị bài cho lãnh đạo và mai đi công tác địa phương...
Cuộc sống của cán bộ tham mưu giúp việc như cô đã rời xa giới hạn bình thường từ lâu rồi. Để lấy lại cân bằng cho mình, cô thỉnh thoảng phải tự tạo ra những khoảng trống nghỉ ngơi, những cuộc trốn chạy "ngoạn mục" - vứt điện thoại ở một nơi, rồi "vượt rào" đi chơi, để rồi hôm sau lại cần mẫn trả nợ những công việc bị chất chồng lên từ hôm trước.
"Anh nghe giọng em rất vui, có việc gì vậy?" - anh phỏng đoán. "Thì mỗi lần nói chuyện với anh, em đều vui mà" - cô trở lại bài cũ. Anh cười độ lượng: "Em không muốn nói thì thôi. Đến ngày Lễ em sẽ làm gì?". "Chẳng biết em sống nổi tới ngày Lễ không nữa, lại đi công tác đột xuất, một lát nữa xe sẽ chạy, em còn chưa biết bao giờ mới được về, có khi qua cả ngày Lễ anh ạ" - cô than phiền. Anh phì cười: "Xe sắp chạy mà còn mải buôn chuyện. Em chuẩn bị đi, đi đường may mắn, mọi việc như ý nhé".
Gác máy, anh vẩn vơ nghĩ về cô. Đã đành cô kém anh hơn chục tuổi, nhưng cũng chẳng còn bé bỏng gì để anh cứ luôn lo lắng cho cô như thế. Anh thấy mình tự mâu thuẫn, khi vừa muốn cô phát triển, vừa e dè theo dõi những bước đi đầy chông gai của cô.
Có lần anh nhắc nhở "sống hạnh phúc em nhé, để mắt tới hạnh phúc gia đình và con cái đấy", còn cô thì bật cười thành tiếng, rồi cám ơn anh. Anh chẳng hiểu làm thế nào để cô cân bằng gia đình và công việc. Phụ nữ cố gắng làm nhiều việc, có thể sẽ làm được rất nhiều, nhưng kết quả là chẳng việc nào làm tốt cả.
Anh không muốn cô cũng thế, cũng làm được rất nhiều việc, nhưng tất cả đều mờ nhạt, làng nhàng và dưới trung bình.
"Mô phật" - Giỗ Tổ Hùng Vương, ngày Lễ trọng sắp đến, anh thật lòng cầu mong mọi sự an lành cho cô!
Một câu thơ cũ (Flower and Wine)
ReplyDelete...Bỏ mặc vườn cam bỏ mái gianh
Tôi đi dan díu với kinh thành
Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới
Chuốc mãi men say rượu ái tình ...
Câu "Đừng tưởng cứ say là mê, cứ rung là động, cứ bên là gần" này hay.
ReplyDeleteHóa ra cả đời là "cậu bé giàu trí tưởng bở" ;)