Tuesday, April 30, 2013

Ngày này năm 1975 của Tôi.


           Thế mà đã 38 năm rồi. Thời khắc này năm 1975 sẽ không bao giờ quên trong tâm trí của tôi.
Tôi nhập ngũ tháng 9 năm 1973 và huấn luyện để đi B tại Trung đoàn 59, Bộ tư lệnh Thủ đô. Đến tháng 2 năm 1974 thì được về học tại Đại học Quân y. Lúc đó chả suy nghĩ cao siêu gì cả, được đi học, sẽ là 6 năm sống và ở lại miền Bắc rồi sẽ đi chiến trường sau 6 năm nữa. Chuyện đó là đương nhiên thôi, sống chết sau đó thì kệ cho số phận.
          Khoảng 11 giờ 30 sáng ngày 30 tháng 4 năm 1975, khi lớp tôi đang có tiết học giải phẫu tứ chi và sọ não. Sinh viên ngồi tại các bàn giữa phòng học, xung quanh là các bàn để học cụ, đó là các bộ xương người đã được làm sạch để cho sinh viện học. Các khúc xương này đã qua bao lớp học sinh học tập nên nhãn bóng và như những khúc gỗ hay nhựa thôi. Sinh viên các trường y rất quý các khúc xương này, vì không thể nắm chắc và nhớ được giải phẫu người nếu không có các giáo cụ trực quan này. Chẳng hạn, nền sọ có 18 lỗ để cho các cơ quan, mạch máu, thần kinh đi qua, nếu không có mảnh nền sọ thì làm sao mà nhớ được vị trí của từng lỗ như vậy. Bây giờ thì có thể học trên mô hình đã được số hóa, nhưng tôi chăc là vẫn sẽ không hay khi nhì và sờ được các mảnh xương này.

Đang say xưa học tập, bỗng nhiên loa phát thanh của nhà Trường ọt ẹt rồi thông báo oang oang: Miền nam đã hoàn toàn giải phóng, chính quyền Dương Văn Minh đã tuyên bố đầu hàng vô điều kiện. Cả lớp tôi như vỡ òa ra, người đang cầm khúc xương đùi, xương chầy, xương cánh tay... thì vung lên, kẻ ôm hộp sọ thì tung lên trần nhà... rồi tất cả không đợi lệnh của ai nhào ra hết cửa sổ và chạy xuống sân trường nhảy múa, hò hét.
         Chúng tôi vui lắm, nhưng trong sâu thẳm của mỗi người, chúng tôi hy vọng là không còn chiến tranh, tức là chúng tôi sẽ không phải đi chiến trường đánh nhau và như vậy chúng tôi sẽ SỐNG.

        

Dấu trong tiếng Việt

Chào ACE,
Vừa đi Mộc châu về. Đọc thư các bạn trao đổi nên nhớ lời hứa và bây giờ viết thêm về chủ đề dấu trong tiếng Việt.


Trước hết chúng ta nên đặt một số điểm xuất phát (gọi là tiên đề thì hơi quá) để bàn nhé:

1. Chữ Quốc ngữ là sự sáng tạo của một số nhà truyền giáo khi họ tới nước ta với mục đích mở rộng ảnh hưởng của đạo Thiên Chúa. Việc này đòi hỏi phải có một phương tiện giao tiếp để có thể truyền đạt, lôi kéo người dân bản xứ theo đức tin của họ.

Monday, April 29, 2013

Chém gió Đông Tây về Bóng đá

Tái hiện Xích Bích ở Allianz Arena

Nguyễn Việt Hà
15:55 | 24/04/2013
|

Đã từ lâu, trận đại chiến Xích Bích đã trở thành một thứ kinh điển mang tầm nhân loại trong nghệ thuật đối chiến. Và một lần nữa, rạng sáng nay, cái chất Xích Bích ấy lại nóng bỏng tái hiện trong cuộc đọ sức Bayern- Barca.

robben-jpg-1366791484-1366792338_500x0.j
Trước giờ bóng lăn, chỉ có nằm mơ người ta mới nghĩ Bayern thắng Barca đến 4-0.

Sunday, April 28, 2013

Ngày Lễ Mẹ

Để tôn vinh người mẹ, rất nhiều câu chuyện đã được kể như Người mẹ đã hy sinh chịu chết để cho con được sống trên chiếc thuyền gặp nạn từ Anh sang Úc cuối thế kỷ 19. Chuyện Người mẹ vượt núi cao để cứu con trong khi những chiến binh dũng mãnh và thiện chiến nhất cũng không sao vượt nổi…

     Theo thần thoại Hy Lạp thì nữ thần Đất Mẹ-Gaia là vị thần có bộ ngực to lớn, là nguồn gốc vô tận của tất cả các vị thần và loài người trên trái đất. Thế rồi từ nền văn minh Crét - Myxen này lan tỏa ra rất nhiều nơi trên thế giới.  Kito giáo thì thờ Đức Mẹ…Bởi vậy mà hình ảnh người mẹ được tôn kính ở khắp nơi và hơn thế nữa, nhưng không chỉ có nền văn minh Crét – Myxen, Kito giáo mới dạy người ta tôn vinh người mẹ, mà hầu hết các nền văn minh trên thế gian này đều dạy như vậy, ví dụ như ở Việt Nam chúng ta là nước không chịu ảnh hưởng của nền văn minh Crét-Myxen (Và Kito giáo ở VN là số ít)  cũng vẫn có ngày lễ mẹ, đó là ngày lễ Vu Lan (Chưa kể ngày Lễ Mẹ của Kito giáo). Chính vì lẽ đó mà người mẹ được tôn vinh ở khắp chợ cùng quê trên thế gian này!

     Tháng 5 hàng năm là tháng mà rất nhiều nơi trên thế giới tổ chức ngày Lễ Mẹ, có nơi thì tổ chức ngày Lễ Mẹ vào chủ nhật đầu tiên của tháng 5 như ở Tây Ban Nha, có nơi thì tổ chức ngày Lễ Mẹ vào chủ nhật thứ 2 của tháng 5 như ở Mỹ, Đức, Đan Mạch… có nơi thì tổ chức ngày Lễ Mẹ vào chủ nhật cuối cùng của tháng 5 như ở Pháp. Nhưng có nơi thì lại tổ chức cố định vào ngày 10-5 hàng năm như ở Mê-hi-cô và một số nước Nam Mỹ…

     Để tôn vinh người mẹ, rất nhiều câu chuyện đã được kể như Người mẹ đã hy sinh chịu chết để cho con được sống trên chiếc thuyền gặp nạn từ Anh sang Úc cuối thế kỷ 19. Chuyện Người mẹ vượt núi cao để cứu con trong khi những chiến binh dũng mãnh và thiện chiến nhất cũng không sao vượt nổi… hay câu chuyện Tôi muốn con tôi sống ở Liên Xô  cũ:

     "Tôi muốn con tôi sống" đó là lời của bà Suzanna Petrosyan đã thốt ra và được báo chí nhắc lại.

     Thực ra, có bà mẹ nào lại không muốn con của mình được sống đâu? Thế nhưng trường hợp của bà Petrosyan và đứa con gái 4 tuổi của bà không giống như những trường hợp của nhiều bà mẹ khác, vì hai mẹ con bà là nạn nhân của cơn động đất khủng khiếp tại Armeni, liên bang Xô Viết hồi tháng 12 năm 1987.

     Sau khi động đất, cũng giống như hàng ngàn người khác, cả hai mẹ con bà Petrosyan đều bị lấp vùi dưới hàng trăm ngàn tấn gạch, đá và xi măng, nhưng họ may mắn nằm lọt vào trong một khoảng trống nhỏ chỉ vừa đủ chỗ cựa quậy mà thôi. Tất cả lương thực họ có chỉ là một hũ mứt và chẳng mấy chốc hũ mứt cũng hết sạch.

     Lúc đó, cô gái 4 tuổi mới kêu: "Mẹ ơi, con khát quá. Mẹ cho con uống nước". Nhưng lấy đâu ra nước bây giờ? Tiếng kêu khát của con cứ tiếp tục làm cho bà mẹ vừa đau lòng vừa lúng túng. Nhưng tình mẫu tử thiêng liêng đã gợi cho bà một ý nghĩ táo bạo: đó là lấy những giọt máu của mình cho con uống để cầm cự với tử thần. Lúc đó, người mẹ đáng thương lấy tay sờ sẫm và vớ được một miếng kính vỡ. Bà lấy miếng kính cắt đầu ngón tay trỏ và đút ngón tay vào miệng con bảo con mút. Em bé mút ngón tay của mẹ một lúc rồi nói: "Mẹ cắt một ngón tay nữa cho con mút thêm". Bà liền cắt một ngón tay nữa nhưng vì trời lạnh quá nên bà không thấy đau đớn gì nữa... Sau khi được cứu sống, người đàn bà thuật lại rằng: "Lúc đó, tôi biết thế nào tôi cũng chết, nhưng tôi muốn con tôi được sống". (Góp nhặt)

     Qua những câu chuyện này, chúng ta thấy người mẹ có trái tim yêu thương vô hạn tuyệt vời, thật là vĩ đại! Để ghi nhớ công ơn của người mẹ và người phụ nữ  hay người đàn bà nói chung, tôi lại lần dở những trang thần thoại Hy Lạp và bất ngờ đã xảy ra. Đó là sau khi đọc những dòng về nữ thần Đất Mẹ-Gaia là nguồn gốc vô tận của tất cả các vị thần và loài người trên trái đất. Đọc thêm chút nữa tôi đã nhớ ra rằng để chúng ta có cuộc sống như ngày hôm nay và có thể sống được là “nhờ” 1 người đàn bà, đó là nàng Pandora. Có nhiều dị bản khác nhau về nàng Pandora, nhưng các dị bản đều có 1 điểm chung là nàng được các vị thần mỗi người tặng cho một đặc tính từ sắc đẹp, đàn giỏi , hát hay, cho đến tài tò mò, nói dối, thuyết phục, vv... và nàng đã mở cái hộp (hay cái chum, vại) khiến cho tất cả những điều bất hạnh từ đó bay ra tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh, lừa dối… nàng đã vội vàng đậy nắp lại, nhưng chỉ còn sót lại duy nhất một chút “ hy vọng” (có dị bản nói rằng “hy vọng” này mang tên Pandora) giúp cho loài người để có thể tiếp tục sống cuộc đời đầy những gian truân, trắc trở này.

     Trước đây tôi luôn cho rằng câu chuyện nàng Pandora được sáng tác là để bêu xấu đàn bà, vì thế tôi muốn quên đi huyền thoại này, bởi lẽ mẹ tôi cũng là 1 người đàn bà! Nhưng nay suy nghĩ cho kỹ, tôi thấy rằng quả thực nàng Pandora đã có lỗi khi mở hộp, nhưng nếu không có “hy vọng” của nàng Pandora thì chúng ta có sống nổi trên đời này? Có thể vượt qua muôn vàn khó khăn để sống? Đúng là Pandora có mắc sai lầm, nhưng nàng đã lập tức sửa sai lỗi lầm của mình bằng cách đậy ngay nắp hộp và nhờ có sự sửa sai này mà chúng ta có được Hy Vọng Pandora để sống, để vượt qua những gian nan thử thách trên cõi đời này!

     Giờ đây tháng 5 đã tới gần, ngày lễ mẹ ở nhiều nơi đã tới gần, tôi kể ra những câu chuyện trên đây và mong rằng tất cả chúng ta sẽ học những người mẹ đáng kính sẵn sàng hy sinh vì con, vượt mọi khó khăn vì con! Đồng thời cũng học ở nàng Pandora tính cách sửa chữa ngay lỗi lầm của mình, khi biết rằng mình đã phạm sai lầm!

     Cầu mong sao cho tất cả mọi người luôn sống trong hạnh phúc và học tập được những điều hay lẽ phải trên đời!!!

Minh I vàng

Long Hải và Tôi ...

 
Hà Nội Và Tôi
Ca sỹ: Ngọc Tân
 
Nơi tôi sinh - Hà Nội
Ngày tôi sinh - một ngày bỏng cháy
Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó
Đêm lặng nghe trong gió tiếng Sông Hồng thở than
Những ngày tôi lang thang
Tôi mới hiểu tâm hồn người Hà Nội
Mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi
Mộc mạc thôi mà bâng khuâng nhớ mãi
Tuổi thơ đã đi qua không trở lại
Cháy hết mình, cánh phượng nhẹ nhàng rơi.
 
Hà Nội ơi! Hà Nội ơi!
Cái ngày tôi chia xa Hà Nội
Giờ ra đi mới thấy lòng tiếc nuối
Những kỉ niệm một thời nông nổi
Cứ thôi thúc hoài, khắc khoải nơi trái tim.
 
Hà Nội ơi! Hà Nội ơi!
Khát vọng trong tôi, tình yêu trong tôi
Thời gian có bao giờ phôi phai
Như nước Hồ Gươm xanh vời vợi
Như hương hoa sữa nồng nàn đắm đuối
Bước chân tôi qua bao nẻo đường
Vẫn mong một ngày trở về quê hương...
Long Hải và tôi
Chế: DC, 23/12/2010
 

 
Nơi tôi đi - Long Hải
Ngày tôi vui - một ngày bỏng cháy
Bà Rịa ven biển, động vui ở đó
Đêm lặng nghe trong gió tiếng sóng biển thở than
Một ngày vui thênh thang
Tôi chợt hiểu tâm hồn bạn thuở nhỏ
Mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi
Mộc mạc thôi mà bâng khuâng nhớ mãi
Tuổi thơ đã qua lâu như trở lại
Cháy hết mình, Hương Hoàng thẳng cẳng "phê".
 
Bạn bè ơi! Bạn bè ơi!
Cái ngày tôi vui chơi cùng bạn
Giờ chia tay cảm thấy lòng tiếc nuối
Những giờ phút ngập tràn vui vẻ
Cứ níu kéo hoài, khắc thẳm sâu trái tim.
 
Bạn bè ơi! Bạn bè ơi!
Tình bạn trong tôi, đam mê trong tôi
Thời gian sẽ không thể phôi phai
Như nước biển kia xanh vời vợi
Như Hương Thu Nguyễn nồng nàn đắm đuối
Bước chân tôi qua bao nẻo đường
Vẫn mong một ngày trở lại động vui...


Viết như là dịch thuật

Chôm được bài này trên Internet. Thấy hay nên xin đăng lại để nếu ai chưa đọc thì thưởng thức. Chẳng xin phép mà cùng chẳng đề nguồn ở đâu vì tác giả là một người khá nổi tiếng, không cần giới thiệu. 

  - Ngô Tự Lập
 
Nếu nói dịch thuật là quan trọng, chắc ít ai phản đối, nhưng nếu nói người dịch chỉ là kẻ ăn theo tác giả, có lẽ số người đồng ý cũng không ít hơn. "Con khỉ của nhà văn" - đó là danh hiệu mà mà Gabriel Marquez, chủ nhân giải Nobel 1982, ban tặng cho các dịch giả, những người đã chuyển cuốn tiểu thuyết Cien anos de soledad của ông sang hàng trăm thứ tiếng khác nhau trên thế giới.

Thursday, April 25, 2013

Hạt muối




Giải lao giữa giờ có nước cà rốt, bánh ngọt và trà. Nước cà rốt khá ngọt đã đành, bánh lại càng tệ. Anh đùa: "sao cho mình ăn toàn những món béo ơi ở lại, gầy đi nhé, là thế nào nhỉ?!". Tất cả phì cười, nhưng cố giữ im lặng, chỉ có cô bật cười thành tiếng, khiến anh cảm thấy thoải mái.

Wednesday, April 24, 2013

Viết tiếng Việt

Từ dạo tham gia mail đàn XDTV và blog iCVA, nhu cầu viết tiếng Việt của chúng tôi tăng lên nhanh chóng. Một điều phiền toái là chúng tôi dùng nhiều máy khác nhau, nhiều máy không phải là của riêng mình cho nên không tiện cài bộ gõ tiếng Việt lên máy nào cả.

Lúc đầu thì cứ lờ đi, viết tiếng Việt không dấu. Có lần hình như có ai đây nhắc nhở trên mail đàn. Với bạn bè ngang hàng thì có khi cũng vẫn cứ lờ đi thôi. Nhưng ở đây có nhiều bậc đàn anh đàn chị nên có lẽ phải cân nhắc một chút. Lại kỳ cạch trèo lên một trang web trên mạng có cài đặt chương trình gõ tiếng Việt để viết. Nhưng vì mới tập gõ tiếng Việt, mà lại không gõ thường xuyên nên mỗi lần viết email, bài iCVA là một lần gõ kỳ cạch, rất công phu.

Tuesday, April 23, 2013

Thanh Hà

Chưa nghĩ ra gì mới, cóp nhặt vài mẩu giao lưu của h5i10 (iTím) năm ngoái post lên để chia sẻ cùng XĐTV, và là "tư liệu" cho mọi người bình loạn.
Cheers, DC.

On 4/24/2011 10:02 AM, Duong Pham-Trieu wrote:
23/4:
Happy birthday Thanh Hà
Online (chúng) tớ chúc tuy xa mà gần
Lâu nay vắng vẻ bần thần
Có dịp vui thế hãy gầm lên đi
Bạn ơi 5-h, 10-i ....

Monday, April 22, 2013

“Sự trăn trở của một kẻ lười biếng” khiến ta phải trăn trở

Xin đăng lại một bài viết (không rõ tác giả là ai) trên báo Lao Động mà bạn BH đã giới thiệu cho chúng tôi "Vì bài đó có rất nhiều ý hay về thay đổi hệ thống đào tạo cho đất nước". 
Thực ra bài viết chỉ tóm tắt lại một số điều đã trình bày trong clip Youtube, kèm theo một chút nhận xét cá nhân. Nếu có chút thời giờ, mời mọi người xem toàn bộ clip.


Clip "Sự trăn trở của một kẻ lười biếng" đã gây chấn động trong  cộng đồng mạng. Một  học sinh lớp 12 tự cho mình trăn trở với nền giáo dục của đất nước và nói lên sự trăn trở đó suốt một giờ đồng hồ.

Saturday, April 20, 2013

Thơ Tôn Nữ Hỷ Khương

Có mấy bài thơ của bà Tôn Nữ Hỷ Khương rất hay
- Ngọc Sơn.

Còn gặp nhau ...

Còn gặp nhau thì hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy hoa trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi
Chỉ có tình thương để lại đời.

Tuesday, April 16, 2013

Trước ngày Lễ

Đừng tưởng... cứ say là mê, cứ rung là động, cứ bên là gần...

"Chào em" - cô đã đợi khá lâu để lại được nghe giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của anh vang lên trong điện thoại. Từ chối một chuyến công tác có anh, cô biết chắc sau đó anh sẽ liên lạc.

Chuyện tình yêu thật nhỏ

Xin tiếp tục giới thiệu một bài thơ mới của Zin (cháu Thùy Trang).
Rất đáng yêu, hay và phù hợp với lứa tuổi ... của cháu! Chú chắc nhiều người thế hệ của chú vốn tham lam sẽ thích cái gì thật to, thật nhiều, hoặc thật bền và dùng được lâu,... ;)

Mấy bài kia triết lý u uất quá nhỉ? Bây giờ tình yêu của Zin chỉ trong sáng dễ thương thế này thôi :))

Chuyện tình yêu thật nhỏ

Này,

Có khi nào trời không còn nắng

Chuyện tình yêu

chỉ nhỏ như con thỏ?

Monday, April 15, 2013

Nhật Ký Của Anh

A dream is just a dream till it comes true.

Anh nhớ rất rõ cái lần đó, rất lâu sau khi anh trở về từ đợt đi tập quân sự. Đó là lần anh tham gia vào một trong các buổi lao động xã hội chủ nghĩa. Cái buổi mà các đoàn viên thanh niên trẻ tuổi sắn tay áo, cuốn ống quần lên cao, mồ hôi mồ kê nhễ nhại để làm sạch cái cống thải của Thành phố, đồng thời cũng là một con sông nổi tiếng có mùi khăm khẳm kinh người mỗi khi ai đi qua gần đến nó.

Anh còn nhớ lúc đó anh đang đẩy xe chở đất bùn móc lên từ sông, người ngợp bẩn thỉu, dính đầy đất bùn lẫn với mồ hôi.

Thursday, April 11, 2013

Nhớ chị Bội Trâm, thời rượu chịu cá trộm văn chui

boitram1
Mình kể chuyện chị Bội Trâm làm vợ cho nhiều cô, bà nghe. Ai cũng cảm  phục tấm lòng của chị nhưng khi hỏi họ:  nếu rơi vào hoàn cảnh như chị Bội Trâm thì cô bà có làm được như chị không, đa số đều trả lời không, không dám và không muốn. Mình cho chị Trâm biết, chị cười, nói chị cũng không dám và không muốn, chẳng qua trời khiến thì chị phải sống thôi. Mình hỏi nhỏ chị, nói em hỏi thật chị nhé, sống với anh Quán chị có thấy hạnh phúc không. Chị im lặng hồi lâu rồi thì thầm, nói nhiều lần anh Quán hỏi chị vậy, lần nào chị cũng chỉ một câu trả lời: nếu không hạnh phúc em đã bỏ anh lâu rồi.

Tuesday, April 2, 2013

Thơ tình chẳng cho ai

Xin giới thiệu một bài thơ, hay đúng ra có thể gọi là văn vần của Zin[*]. Vừa xin phép được treo lên đây, nên bà con xem mau kẻo nhỡ cô bé lại thay đổi ý định, phản đối thì tôi phải lôi xuống ngay.


Trần Dần nói:
"Tình yêu
      không phải là
                 kề vai mơ
                        sầu mộng dưới trăng mòn