Monday, October 12, 2015

Mùa Đông Áo Xanh!




Mùa Đông áo đỏ mùa Hạ áo xanh
CÂY BÀNG TRƯỚC NGÕ
Mùa đông áo đỏ mùa hạ áo xanh 

Cây bàng khi mở hội là chim đến vây quanh 
Nhớ cây bàng trước ngõ giờ bom giặc đập gẫy lá cành. 

Chim ơi chim chim đừng buồn đấy 
Em đã ươm nhiều cây cho chim về hót mê say. 
Chim ơi chim chờ cây bàng đâm chồi 
Rủ nhau về trước ngõ chim tha hồ mà hót vui.

                      Hàn Ngọc Bích

Hôm vừa rồi đưa đón con, trời lạnh quá, cứ ngỡ mùa đông đã về! Nhưng xem lịch mới ngã ra 27-9 âm lịch mới lập đông.
Sáng nay "bóc lịch", thấy ngày 30-8 AL, nghĩa là còn 27 ngày nữa mới lập đông. Đi chút công việc, dừng xe đợi đèn đỏ, tôi ngạc nhiên sửng sốt khi nhìn thấy cây bàng áo xanh vào dịp cuối thu. Ngạc nhiên vì không chỉ áo xanh, mà nó còn có rất nhiều chồi non và quả còn xanh!
Không tin vào mắt mình, hay là chiếc kính sứt làm cho lóa mắt? Tôi gọi một bạn trẻ đứng gần đó, nhờ xem hộ có đúng là cây bàng có quả?
Hai chú cháu đứng nhìn, cô bé bảo cháu cũng không nhìn rõ.
- Cứ bình tĩnh, nhìn thật kỹ lại xem nào!
Lát sau, với vẻ hồi hộp cô bé trả lời:
- Cây bàng bên kia đường hả chú? Đúng là có quả thật ạ! Sao lại thế nhỉ? Nhưng chú hỏi để làm gì thế?
Hai chú cháu đứng cản đường mấy người qua lại, nhưng lạ thay! Họ chỉ cười ra hiệu tránh ra, ngày thường thì nghe chửi tục rồi. Có lẽ người ta thấy "bố con nhà này mất sổ gạo" đứng giữa đường nên thương hại! Hai chú cháu kéo nhau lên hè nói chuyện. Cô bạn trẻ:
- Cháu học nông nghiệp nên không tin vào mắt mình nữa vì thế mà một lúc sau mới dám khẳng định, cây bàng này có quả thật, lạ nhỉ, mùa đông rồi mà...?
- Hôm nay 30-8 âm lịch, 27-9 âm lịch mới lập đông. Còn 27 ngày nữa, nhưng cây bàng này đang đâm chồi non, quả còn xanh thế kia thì 27 ngày nữa sẽ vẫn mặc áo xanh!
Vội đi có việc, có bé hẹn sẽ gặp lại và cho biết việc làm của mình, số điện thoại.
Tuy vậy chú cháu chia tay nhau còn bịn rịn mãi! Cô bé hứa sẽ giới thiệu với tôi nhiều người có lối sống tuyệt vời, có tâm hồn rộng lớn bao la...
Trên đường về qua phố Tây Sơn lại thêm một cây bàng áo xanh trái mùa. Nhưng khi tới đường Vương Thừa Vũ, Hoàng Văn Thái thì mấy cây bàng đã lốm đốm lá đỏ!?

Trước đây vào xuân, hạ khi cây bàng đâm chồi mà hát:
"...Chim ơi chim chờ cây bàng đâm chồi 
Rủ nhau về trước ngõ chim tha hồ mà hót vui..."
                                                          
Nghe hơi phô, tại sao lại chờ trong khi cây bàng đâm chồi rồi?
Vì thế cứ khi nào cây bàng đã đâm chồi là tôi hát "Chim ơi chim kìa cây bàng đâm chồi" chứ không hát "Chim ơi chim chờ cây bàng đâm chồi". Nay thì hát  chờ hay kìa thoải mái vào bất cứ thời gian nào trong năm cũng được, cũng phù hợp. Tuyệt quá phải không các bạn?!


Mùa Hạ áo xanh - Cây bóng mát - Bàng 1500

Cây bàng áo xanh trái mùa đã làm hoàn thiện bài ca đi cùng năm tháng của Hàn Ngọc Bích. Và cũng chính cây bàng áo xanh trái mùa hôm nay đã "sửa sai" một ký ức đẹp tuyệt vời, nhưng sai lầm gần nửa thế kỷ của tôi. Gần nửa thế kỷ qua tôi vẫn đinh ninh rằng "Cây Bàng Trước Ngõ" là của Hà Ngọc Bích (Vì học hát bài này lúc nhỏ chưa biết chữ, nên nghe nhầm Hàn thành Hà mà không biết). Dù là chuyện có vẻ như rất nhỏ với nhiều người, nhưng nếu tìm hiểu cho kỹ, ta sẽ thấy với người Việt cái tên rất quan trọng.
Thật vậy, hồi nhỏ có lần em tôi ngồi chơi với bạn, cô bạn hát:
Mùa đông áo đỏ 
Mùa hạ áo Xanh 
Em tôi liền hát đối:
Mùa đông áo đỏ 
Mùa hạ áo Định
Bởi vì cha tôi tên là Xanh, còn bố cô bạn kia tên là Định!

Ý nghĩa ban đầu của họ tên chỉ "biệt hiệu" của một người, giúp cho việc xưng hô dễ dàng hơn, có tác dụng phân biệt người này với người kia. Cùng với sự tiến triể của lịch sử, mọi người đã nhận thức ra tầm quan trọng của họ tên: Nó liên quan đến sự nghiệp, sức khỏe, sự tôn kính, hôn nhân và quan hệ xã giao của con người.
Họ tên phản ánh văn hóa và tâm lý của con người. Do là "biệt hiệu" riêng của mỗi người trong xã hội nên nó có quan hệ chặt chẽ với lịch sử, văn hóa, địa điểm, tư tưởng và phong tục tập quán. Ngoài tác dụng "phân biệt các thành viên của xã hội", nó còn nhiều tác dụng khác như biểu đạt tình cảm, ý chí, mong muốn, tâm tư... Một tên gọi đầy hàm súc sẽ tốt hơn nhiều "biệt hiệu" hay "ký hiệu". Do đó đặt tên là một nghệ thuật có tính khoa học. Đặt tên phải có hàm nghĩa phong phú sâu sắc, độc dáo, dễ đọc, nghe cũng thuận tai, tránh từ đa nghĩa, gây hiểu nhầm.
Nói cách khác, đặt tên vừa có ý ngĩa thực tế, vừa có tính nghệ thuật, đồng thời còn có chức năng giáo dục. Việc đặt tên có liên quan đến cá nhân và xã hội, khi đặt tên hay thay đổi họ tên cần thiết phải nghiên cứu và sử dụng cho hợp lý, tránh gây khó khăn, trở ngại trong cuộc sống

ĐẶT TÊN THEO PHƯƠNG PHÁP KHOA HỌC

Tôi vốn họ Trần và khi nào nghe tin có cuốn sách về họ Trần là tìm bằng được. Mình coi trọng dòng họ, tên họ của mình thế nào thì cũng phải coi trọng dòng họ, tên họ của người ta như thế! Vậy mà gần nửa thế kỷ qua mặc dù kính yêu vô bờ bến người chủ của "Cây Bàng Trước Ngõ", nhưng trong tôi thì lại trao "Cây Bàng Trước Ngõ" cho Hà Ngọc Bích, một con người lạ hoắc, thậm chí có thể không hiện hữu.
Ngàn lần tạ ơn cây bàng áo xanh trái mùa!

Bạn thân mến!
Bạn có tin cây bàng áo xanh vào mùa này? Xin thưa rằng, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Ví dụ như Chúa từng làm phép lạ biến nước thành rượu, lâu lắm rồi chưa ai được chứng kiến phép lạ tương tự. Vậy mà:
Một người Phi-Líp-Pin tính khí liều lĩnh đi hành hương đến thánh địa Lộ Đức, trên đường trở về nhà, phải qua thuế quan phi trường ở Pari. Thuế quan hỏi trong thùng giấy to của ông ta có những gì, khách hành hương khai báo: "Chỉ có mấy chai nước lấy từ hang Lộ Đức".
Khi viên thanh tra ngửi chất lỏng trong chai, ông nhìn vào khách hành hương, giờ đây đang bồn chồn lo lắng, rồi ông mỉm cười nói: "Nhưng thưa ông, không phải nước mà là rượu vang hạng nhất của Pháp!"
Nghe nói thế, khách hành hương vừa làm dấu thánh giá, vừa kêu lên: "Rất thánh Đức Maria, thêm một phép lạ khác của Đức Mẹ Lộ Đức - nước đã biến thành rượu!"

Xanh vào cuối Thu thì cây Bàng có thể sẽ xanh quanh năm như cây Xà Cừ, với tán lá rộng, từng chiếc lá to bản. Nó sẽ làm vui lòng chị em phụ nữ chúng ta nhân ngày 20-10-2015 này. Không tin thì bạn hãy xem:
Hai vợ chồng đi xem triển lãm mỹ thuật. Họ đến trước bức tranh có thiếu nữ khỏa thân được che đậy bởi vài chiếc lá bàng, ông chồng cứ trố mắt ra mà ngắm không chịu rời. Bà vợ tức giận kéo tay ông ta lôi đi: "Này, ông định chờ đến mùa thu lá rụng hết mới vừa lòng hay sao".

Cây Bàng Trước Ngõ:
http://mp3.zing.vn/bai-hat/Cay-Bang-Truoc-Ngo-Hong-Ngoc/ZW607WB7.html 

Sunday, October 11, 2015

Chiếc Áo Rách và chiếc kính sứt





















Chiếc kính sứt
Tôi có một chiếc kính cắt cước rất đẹp mà mình rất thích. Một hôm, sơ ý làm sứt tí tẹo gần bằng con kiến. Tiếc ngẩn ngơ, tôi ngắm nhìn mãi (ngắm nhìn vì không chỉ vì tiếc, mà còn vì vết sứt nhỏ quá rất khó nhận ra) và dằn vặt mãi vì không chịu nổi vết sứt này. Nhưng khi tôi định mua chiếc kính khác để thay thế thì chính người bán hàng đã khuyên tôi: " Không cần!"
Rõ ràng là người ta đang cần bán hàng, mà còn khuyên mình như thế thì chắc chắn phải là lời khuyên chân thành. Bởi vậy nghe lời người bán hàng và cũng tiếc tiền, tôi tiếp tục dùng chiếc kính sứt này. Nhưng sau đó lại sơ ý làm sứt thêm một vết bằng con kiến. Lần này tôi cũng tiếc, nhưng tiếc vừa thôi, chỉ ngắm nhìn qua 1 tẹo rồi tặc lưỡi cho qua, chứ không dằn vặt nữa. Dằn vặt làm gì cho mệt, đằng nào cũng sứt rồi cơ mà?
Hôm kia, 09-10-2015 tôi đánh rơi chiếc kính lần thứ 3, lần này rơi mạnh hơn nên vết sứt bằng hạt thóc. Tôi chả thấy tiếc gì, vì cái kính cũ thì có gì mà tiếc nhỉ?
Hôm nay đọc sách "góp nhặt"  tôi đã hiểu ra vấn đề, thì ra diễn biến tâm lý của mình đã được người xưa ghi thành sách.
Thật vậy! Từ nhỏ cha tôi, ông ngoại tôi và Đức Hồng Y Giuse Phaolo Phạm Đình Tụng thường dạy tôi rằng, nếu phạm lỗi mà biết nhận ra lỗi lầm và sửa đổi thì vẫn là con ngoan, trò giỏi. Nhưng nếu không nhận ra lỗi lầm mà sửa, thì từ những lỗi nhỏ chỉ bằng con kiến dần dần sẽ mắc lỗi to bằng con voi. Hoặc nhận ra lỗi lầm mà không sửa đổi cũng vậy!
Họ thường kể cho tôi nghe câu chuyện ngụ ngôn để Chiếc Áo Rách để răn dạy. Họ bảo rằng chuyện ngụ ngôn dễ nhớ hơn, bởi vì nó hấp dẫn, vừa là câu chuyện, vừa là bài học.
Chính vì vậy mà ĐHY Tụng đã tự ta đánh máy và đóng thành sách một bộ sách góp nhặt những câu chuyện ngụ ngôn để răn dạy chúng tôi. Khi chia tay để về cõi vĩnh hằng, ĐHY đã cho tôi thừa kế bộ sách này. Ông cụ dặn:
- Mỗi ngày con trai đọc một chuyện và nghiền ngẫm, hãy nhớ rằng chuyện cũ nhưng ý nghĩa giáo dục của nó không bao giờ cũ!
Quả thực ý nghĩa của câu chuyện "Chiếc Áo Rách" trong bộ sách này chí ít là không cũ đối với tôi cho tới ngày hôm nay!




Chiếc áo rách 









Một linh sư Ấn giáo khổ hạnh  nọ rất hài lòng về sự tiến bộ của người đệ tử. Nhận thấy rằng người đệ tử không cần đến sự dìu dắt của ông nữa, cho nên ông mới bỏ mặc anh trong túp lều tranh rách nát bên cạnh một bờ sông. Hàng ngày người đệ tử đi khất thực, trở về xuống dòng sông thanh tẩy theo đúng nghi thức,... rồi trước khi đi ngủ giặt chiếc áo rách rưới của mình đem phơi để sáng hôm sau có áo mặc. Vì đây là tài sản duy nhất của anh ta.
Ngày nọ, anh đau đớn vô cùng khi nhận ra chiếc áo phơi ở bờ sông đã bị chuột cắn tả tơi. Không còn cách nào nữa, người đệ tử đành phải vào làng gõ cửa để xin một chiếc áo khác. Cái áo lần nữa cũng bị chuột gặm nát. Anh mới xin được một con mèo. Lần này anh khỏi phải lo lắng về mấy con chuột nữa. Nhưng không xin áo mặc, thì người đệ tử cũng phải xin cơm, bánh và còn phải xin sữa cho chú mèo nữa.
Ngày ngày phải vác bị đi khất thực, không chỉ cho mình mà còn cho cả chú mèo nữa người đệ tử cảm thấy mình như một thứ gánh nặng đối với dân làng. Nghĩ thế, cho nên anh mới tìm cách xin cho bằng được một con bò để khỏi phải xin sữa. Nhưng có bò thì cũng phải có cỏ cho bò ăn. Những ngày đầu, anh còn tự mình cắt cỏ cho bò ăn, nhưng rồi con bò mẹ lại đẻ ra những con bò con. Về lâu về dài, nhận thấy không còn thì giờ cho sự cầu nguyện nữa, cho nên anh đành phải thuê người cắt cỏ cho bò. Bò càng ngày càng sinh sản ra nhiều, người cắt cỏ cũng phải gia tăng. Không mấy chốc, mảnh đất xung quanh túp lều của anh đã biến thành một nông trại. Con người đã một thời muốn bỏ đi tất cả mọi sự để trở thành một tu sĩ nay nghiễm nhiên trở thành một chủ nông trại giàu có. Có tiền, có mọi sự, cho nên anh cũng muốn có người chia sẻ công việc của anh. Anh đành phải cưới vợ. Và không mấy chốc, anh đã trở thành một trong những chủ nông trại giàu có nhất trong làng.
một thời gian sau, khi có dịp trở lại thăm ngôi làng cũ, vị linh sư đã một thời dẫn dắt anh, ngạc nhiên vô cùng vì thay cho túp lều nghèo nàn bên bờ sông, nay là cả một cơ nghiệp đồ sộ. Dò hỏi được tung tích của người chủ nông trại, vị linh sư mới lên tiếng hỏi người đệ tử của mình: "Thế này nghĩa là gì hả con?". Người đệ tử mới trả lời: "Có lẽ thầy không tin. Nhưng tất cả cơ nghiệp này hiện hữu là cũng chỉ vì con đã không làm cách nào để giữ được chiếc áo rách".


Giờ đây bằng khoa học thực nghiệm các nhà tâm lý học đã chỉ ra rằng:
"Hành vi ăn cắp thường bắt nguồn từ khi trẻ còn nhỏ, nếu được giáo dục, trị liệu đúng đắn trẻ có thể thay đổi. Nhưng nếu không có sự can thiệp, hành vi này sẽ tiếp tục và trở thành một thói quen, khi đó rất khó để trị liệu. Thế rồi lớn lên rất dễ trở thành kẻ ăn cắp chuyên nghiệp. "
Như vậy, thực ra các nhà khoa học chỉ chứng minh điều mà người xưa đã biết, chứ đây không phải là phát hiện mới mẻ gì! Tôi nghiền ngẫm những chuyện này và thật buồn về vụ:

Hà Tĩnh: 200 giáo viên kêu cứu & tiết lộ mức "chạy việc" khủng

http://www.giadinhvietnam.com/ha-tinh-200-giao-vien-keu-cuu-tiet-lo-muc-chay-viec-khung-d69971.html

https://www.facebook.com/diemhang.phanvu/posts/540295226135151

 

Không hiểu các giáo viên có biết rằng chính họ đã phạm tội, chính họ nuôi dưỡng những kẻ tham nhũng, đòi hối lộ...kia. Họ có biết rằng ngày hôm nay bỏ tiền hối lộ, rất có thể ngày mai chính họ cũng sẽ nhận hối lộ, rồi đến khi nhận hối lộ quen đi thì khả năng đòi hối lộ... và phạm tội nặng hơn nữa của họ là rất cao! Những giáo viên này sẽ dạy con cháu chúng ta ra sao?
Có người nói: "Cũng vì miếng cơm manh áo cả thôi". Trời ơi! Đúng thật là:
Vì chén cơm manh áo, người ta có thể đánh mất lý tưởng của mình. Vì chén cơm manh áo, người ta có thể chà đạp phẩm giá của mình cũng như của người khác. Vì chén cơm manh áo, người ta có thể chối bỏ niềm tin của mình. Ðó là mối hiểm nguy mà bất cứ ai cũng có thể rơi vào.

Người ta có biết rằng vì miếng cơm manh áo mà phạm tội, rồi quen đi thì dù có giàu nứt đố, đổ vách cũng khó mà dừng lại, vì đã quen rồi. Cũng như tôi khi đã quen với chiếc kính sứt, thì từ vết sứt nhỏ hơn con kiến, đến bằng con kiến, rồi đến bằng hạt thóc cũng chẳng hề chi. Tôi xin cam đoan nếu ngày mai lại có vết sứt bằng hạt lạc, thì tôi cũng chẳng phiền lòng. Thậm chí có đánh mất tôi cũng chẳng tiếc, mà có khi lại còn thấy vui vì có cơ hội để mua kính mới!

Saturday, October 10, 2015

Chuyện chiếc kính Cắt Cước



Chơi bẩn người ta chỉ được một lần thôi!

Tôi có chiếc kính cắt cước (Loại kính gọng chỉ bao 1/2 mắt kính) rất đẹp! Một hôm, sơ ý đánh rơi, thế là bị sứt tí tẹo cỡ gần bằng con kiến. Tiếc quá! Cả buổi tôi nhìn, ngắm đi, ngắm lại chiếc kính và cực kỳ khó chịu. Vì không thể chịu nổi vết sứt này, tôi đã quyết định đi mua chiếc khác. Vào hàng kính mắt quen thuộc tôi đùa cậu thanh niên là nhân viên mới:
- Tao là khách quen, mà sao mày dám bán cho tao cái kính vừa rơi đã vỡ?
Cậu thanh niên líu lưỡi:
- Dạ...dạ...
Tôi quát:
- Gọi bà cửa hàng trưởng ra đây!
Chị cửa hàng trưởng nghe thấy chạy ra, chứ cậu thanh niên và hai cô bé bán hàng chưa kịp gọi. Thấy người quen, chị mắng hai cô bé:
- Chúng mày không nhận ra chú à? Trơ mắt ếch ra mà nhìn!
Thế rồi chị tươi cười giảng giải cho cậu thanh niên:
- Chú đùa tí mà đã sợ cứng cả lưỡi, ngoan thì tao bảo chú dạy cho, thằng Hoàng được chú dạy cho đổi đời rồi đấy!
Chị bảo tôi:
- Thằng Hoàng bây giờ được làm sếp rồi, không còn là nhân viên phọt phẹt nữa, cứ đà này nó vượt cả em cho mà xem! Thằng này mới vào thay thằng Hoàng, anh ạ! Cho nên nó mới ngố tầu như thế chứ!
Rồi chị liếc mắt cười:
- Còn anh thì sao? Có việc gì thế? Lại lên đời à? Tham việc vừa thôi, cứ lên đời ào ào thế này, chả mấy mà 5, 6, 7,...có khi lên tận 10, 15, 20 không biết chừng! Anh mà cứ lên đời ào ào thế này thì sẽ có ngày bọn mình phải chia tay, vì chúng em lấy đâu ra kính số cao như thế để mà phục vụ, cho dù anh có là khách quen cũng chịu thua!
- Làm gì có chuyện lên đời nhanh thế, cái kính này vỡ rồi!
- Vỡ thế nào? Vỡ ở đâu? Em chả thấy làm sao hết, vẫn đẹp như xưa! Hay là hôm nay vợ cho xả hơi, không được nhậu, không biết tiêu gì, đành mua kính mới cho oai, cho hết tiền?
Tôi đưa kính và chỉ chỗ sứt cho chị xem. Chị tươi cười:
- Bé chưa bằng con kiến thế này, chả làm sao hết. Nếu anh không chỉ thì em chả nhìn thấy vết sứt này đâu! Hay là bồ nhí bắt phải thay?
Sau khi cậu thanh niên đo lại mắt cho tôi, hai cô cháu khuyên không nên phí tiền vô ích. Cuối cùng tôi quyết định dùng kính cũ và ra về. Lúc chia tay tôi hỏi:
- Cô cháu nhà chị làm thuê có khác, không muốn bán hàng hay sao mà lại khuyên em đừng mua kính mới?
- Bọn em hết lòng, chân thành với khách hàng thì mới có nhiều khách quen như anh chứ, bọn em sẽ bán kính cho anh và các khách quen mỗi khi lên đời, chứ có phải chỉ bán một lần đâu?  Chơi bẩn người ta chỉ được một lần thôi!

Giờ đây, mỗi khi nhớ lại chuyện cũ tôi lại thấy vui buồn lẫn lộn. Vui vì được mấy bài học quý báu, buồn vì tại sao mình không nhớ lời dạy của cha, ông ngoại và của Đức Hồng Y Giuse PhaoLo Phạm Đình Tụng. Để đến nỗi phải dằn vặt chỉ vì một vết sứt chưa bằng con kiến!
Chuyện là thế này! Cha tôi, ông ngoại tôi và ĐHY Tụng thường dạy tôi bằng các chuyện ngụ ngôn. Trước khi ra đi ĐHY Tụng còn cho tôi thừa kế một bộ sách quý 6 tập. Bộ sách này gồm những chuyện ngụ ngôn do ngài góp nhặt và tự tay đánh máy và đóng thành quyển (Từ thời đánh máy chữ). Trong đó có những câu chuyện như: Hai Viên Gạch Xấu Xí - Dấu Chấm Đen Trên Tờ Giấy Trắng.
Hai câu chuyện này dạy chúng ta bỏ qua những lỗi lầm nhỏ của người khác. Nếu tôi nhớ một trong hai chuyện này, thì tôi đã không phải dằn vặt vì vết sứt nhỏ chưa bằng con kiến kia.

-Thầy không nhận ra đôi mắt dịu hiền đáng yêu?

Hai viên gạch xấu xí
Sửa sang tu viện, các tu sĩ phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc.
Một tu sĩ được giao xây một bức tường gạch. thầy rất tập trung vào công việc, luôn luôn kiểm tra những viên gạch đã thẳng hàng hay chưa, có ngay ngắn hay không. Công việc chậm vì thầy đặc biệt kỹ lưỡng. Tuy nhiên, thầy không lấy làm phiền lòng, bởi vì thầy biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời.
Cuối cùng thầy cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống. Khi đứng lùi ra xa để ngắm công trình lao động của mình, thầy bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt: mặc dù thầy đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất đó là hai viên gạch đó nằm ngay giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn mọi người.
Kể từ đó, mỗi khi du khách đến thăm tu viện, thầy đều dẫn họ đi khắp nơi, trừ bức tường mà thầy xây dựng.
Một hôm, có hai vị giám mục đến tham quan tu viện. Mặc dù thầy đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người cứ nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường kia. Một vị giám mục thốt lên:
-Ôi bức tường mới đẹp làm sao!
-Thật thế ạ! Thế còn hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường thì sao ạ?
Có chứ, nhưng tôi cũng thấy cả bức tường còn lại mới thật đẹp làm sao?


- Các bạn thấy gì?


Dấu Chấm Đen Trên Tờ Giấy Trắng.
Giờ đây, thông tin mạng phát triển, bởi vậy thay vì đánh máy lại chuyện này, tôi tìm trên mạng chuyện tương tự của Hoa Thủy Tinh:
Tại buổi diễn thuyết hàng trăm người, diễn giả bắt đầu buổi nói chuyện bằng một bài tập nhỏ. Ông đưa ra một tờ giấy trắng trên đó có một dấu chấm đen vào đặt câu hỏi với hội trường: “Các bạn nhìn thấy gì?” Một người giơ tay phát biểu: "Tôi thấy một điểm đen"; một người khác: "Đó là một vết mực đen"; lại có ý kiến hài hước cho rằng: "Là một nốt ruồi". . . Hầu hết mọi người trong khán phòng đều gật gù đồng ý với những ý kiến đó, họ đều chỉ thấy mỗi điểm đen. Diễn giả để hội trường lắng xuống, nhìn khắp lượt hội trường, giơ tờ giấy lên bằng hai tay, giật mạnh và hỏi "các bạn không còn thấy gì nữa sao?". Bấy giờ mọi người mới ồ lên: "Tờ giấy trắng và một chấm đen".

Người diễn giả mỉm cười và nói: "Cảm ơn những câu trả lời của các bạn, dấu chấm đen này đúng là rất nổi bật trên tờ giấy trắng, tôi đã làm ví dụ này với rất nhiều người và cũng nhận được câu trả lời tương tự. Phần lớn chúng ta chỉ nhìn thấy vết đen, vết bẩn, nhìn thấy cái xấu, cái sai của người khác mà lờ đi những khoảng trắng, những cái tốt đẹp của người ta. Cũng dễ hiểu thôi vì đó là tâm lý chung của con người, theo học thuyết của Abraham Maslow về nhu cầu tự nhiên của con người được chia thành các thang bậc khác nhau, phản ánh mức độ cơ bản đối với sự tồn tại và phát triển của con người. Và bậc 2 của thang Maslow là nhu cầu về an toàn, thế nên con người luôn luôn nhìn thấy điểm đen, cái xấu, nguy cơ . . ., để đạt được mức an toàn tối thiểu về tính mạng và tài sản". Nói đến đây, ông đưa mắt nhìn quanh khán phòng và đến đâu cũng bắt gặp những gương mặt đồng tình ủng hộ.

Ông nói tiếp: "Cũng giống như chúng ta đối xử với mọi người xung quanh, nếu bạn chỉ nhìn thấy cái xấu, cái sai, thì bạn chính là người phải chịu dằn vặt đau khổ, trong bạn luôn thấy hoài nghi lo lắng về mọi thứ diễn ra quanh mình. Thử nghĩ, một ngày bạn ăn vật chất 3 bữa, là những thứ ngon, bổ, sạch, còn "ăn" tinh thần thì cả ngày, thế mà bấy lâu nay chúng ta cho nhau ăn những gì? Có phải cũng ngon và bổ như ăn vật chất. "Bới lông tìm vết hay. Đãi cái tìm vàng" là lựa chọn của bạn, tìm điều tốt đẹp của người khác bạn sẽ thấy sự tốt đẹp, tìm cái xấu, cái sai để bỏ đi những mối quan hệ chính là bạn đang tự hủy đi cơ hội của mình."

Ông dừng lại và đặt câu hỏi với hội trường: "Làm thế nào để sử dụng tờ giấy này một cách hữu ích?" Có vài lời phát biểu: "Vẽ lên đó một bông hoa; gập đôi tờ giấy thề là chúng ta có 2 tờ giấy trắng; . . ." Diễn giả gật đầu và mỉm cười: "Vâng. Cảm ơn các bạn. Thật đơn giản khi chúng ta thay đổi tư duy, thay đổi quan niệm của mình về những thứ xung quanh. Con người ai cũng có mặt tốt, mặt xấu, có đôi khi mắc lỗi lầm, nhưng chỉ vì cái xấu, vì những lỗi lầm mà đánh giá sai về nhau thì quả là đáng tiếc. Bởi có thể lỗi lầm đó chỉ nhỏ xíu như một chấm đen chiếm 1/99 tờ giấy trắng, mà chúng ta bỏ đi một tờ giấy đẹp, có nên chăng?"


Tờ giấy này chẳng những giây mực, lại còn bị rách, liệu có dùng được chăng?

Diễn giả kết thúc buổi nói chuyện của mình trong tràng pháo tay không ngớt, họ nắm tay nhau, trao cho nhau nụ cười và những cái nhìn trừu mến thể hiện tình nhân ái.

P.S.
1- Mặc dù quên lời dạy của cha, ông ngoại, ĐHY Tụng, quên những chuyện ngụ ngôn làm cho tôi phải dằn vặt, nhưng nhờ đó tôi đã được bài học ở cửa hàng kính Chơi bẩn người ta chỉ được một lần thôi!... nhớ lại bài học nhìn vào mặt tốt, tha thứ lỗi nhỏ và bài học cái gì cũng có hai mặt của nó.
2- Chiếc kính lại bị rơi lần nữa, lần này lại thêm vết sứt to bằng hạt thóc, nhưng chả hề chi! Không chỉ có vậy, cái gọng của nó đã có vết gỉ, nhưng dùng vẫn còn tốt chán!
3- Gần đây đi đo mắt phải lên đời từ 1.75 lên 2, cậu thanh niên bán hàng khuyên:
- Lần này cháu lắp cho chú cái gọng bao kín cả mắt kính cho đỡ sứt mẻ, chú cứ giữ cái cắt cước này vừa là dự phòng, vừa là kỷ niệm đẹp chú ạ!
4- Hai cô cháu bán hàng thì trêu:
- Ai bảo chú ăn chơi cho lắm vào? Chơi kính cắt cước cho nó oai, bây giờ đã chừa chưa? Cho ông chú hết ăn chơi về già nhé!
5- Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với mình, cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mà chúng ta mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta đã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là vết sứt nhỏ hơn con kiến mà ngay chính người bán hàng cũng không nhận ra, là hai viên gạch xấu xí trên bức tường tuyệt đẹp và rất có thể đó lại chính là đôi mắt dịu hiền mà ta không biết, là dấu chấm đen nhỏ nhoi trên tờ giấy trắng.
Và đôi khi chúng ta lại quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi gặp ai mắc lỗi, ta nhớ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đó, ta lại liên hệ ngay đến lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.
Hãy rộng lượng với chính mình và với người khác. Trên thế giới nhân ái này lỗi lầm cần được tha thứ!

Friday, October 9, 2015

Một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ và 10 lý do nên mỉm cười!




Nụ cười duyên



10 Lý Do Nên Mỉm Cười:

Vì bài "Xin Thầy Tiếp Tục Giảng Bài!" dài quá, nên tôi chia làm hai phần và sau đây là phần 2:

P.S. Sáng nay đọc tạp chí Sống Khỏe của báo Khoa Học Và Đời Sống. ( Trần Duy Phương lớp i vàng trước đây từng làm tổng biên tập, nên tôi rất thích đọc báo này) có bài : "10 Lý Do Nên Mỉm Cười"
Bài viết này đã gợi ý tôi viết bài "Xin Thầy Tiếp Tục Giảng Bài!", với hy vọng rằng sẽ còn có ích cho nhiều người, tôi xin gửi tới mọi người nguyên văn bài "10 Lý Do Nên Mỉm Cười".
Chỉ với một hành động đơn giản là mỉm cười sẽ làm cho bạn trông thân thiện hơn, đồng thời, nó sẽ làm thay đổi cuộc sống của bạn và những người xung quang. Vậy tại sao bạn không thể tự làm cho khuôn mặt của mình trở nên rạng rỡ hơn?

Làm "tan chảy"
 trái tim người đối diện
Mỉm cười là cách làm
trẻ đẹp tự nhiên nhất

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                       
1- Tăng cường hệ miễn dịch
Mỉm cười làm thay đổi hóa học trong cơ thể của bạn. Nhiều nghiên cứu ya học đã chỉ ra rằng mỉm cười để giảm lượng hóc môn gây căng thẳng, tăng cường tuần hoàn máu, tăng lưu lượng oxy qua hít thở, giải tỏa cảm xúc tiêu cực và kết quả là cho một hệ thống miễn dịch mạnh hơn.
2- Làm thay đổi tâm trạng
Tâm lý học cho thấy nếu bạn cười toe toét trong 60 giây sẽ giải phóng ra serotonin khiến cho cơ thể bạn hạnh phúc trở lại.
3- Giảm huyết áp
Khi bạn mỉm cười endorphin tăng lên và huyết áp giảm xuống. Những ai đã từng theo dõi huyết áp của họ trước và sau khi mỉm cười sẽ thấy rõ được sự thay đổi đáng kể các chỉ số huyết áp.
Cũng theo một kết quả nghiên cứu của Đại Học Mariland (Mỹ) về mối liên hệ giữa việc mỉm cười và sức khỏe tim mạch, mỉm cười sẽ khiến cho cơ màng trong của thành mạch máu giãn nở, giúp máu lưu thông tốt hơn. Nhờ có khả năng tăng cường lưu thông và tăng oxy máu nên mỉm cười là một người bạn đồng hành thân thiện của chúng ta trong cuộc chiến chống lại bệnh tim mạch.
4- Cung cấp nguồn cảm xúc tích cực
Theo tổ chức y tế Nha Khoa Anh, một nụ cười yêu thương có thể sản xuất các phản ứng cảm xúc tích cực tương tự như ăn 2000 thanh sô-cô-la. Các kết quả được tìm thấy sau khi các nhà khoa học đã đo hoạt động não và tim mạch ở người tình nguyện.
5- "Tan chảy" trái tim người đối diện



Thêm ảnh và thêm má lúm đồng tiền cùng lúc!?


Một nghiên cứu đã chỉ ra rằng, một nụ cười lâu khởi phát (0,5 giây gây khởi phát) sẽ đem đến cho người nhận nó có nhiều thiện cảm với bạn. Họ thấy bạn hấp dẫn hơn, đáng tin cậy hơn trong giao tiếp.
6- Sẽ được ghi nhớ nhiều hơn
Nếu bạn đang mỉm cười, bạn có khả năng được nhớ tới nhiều hơn gấp 3 lần so với người trầm lặng, có vẻ mặt âu sầu.
7- Là cách dẫn đến thành công
Những người luôn mỉm cười có nhiều khả năng được thăng chức. Nhiều nghiên cứu đã cho thấy một nụ cười đóng vai trò quan trọng trong sự hấp dẫn thể chất khuôn mẫu. Hơn nữa nghiên cứu về tâm lý con người thì những người hấp dẫn thường thành công hơn, thân thiện và thông minh.
8- Trẻ hơn
Mỉm cười là một cách làm đẹp tự nhiên nhất. Nó nuôi dưỡng các tế bào trong da của bạn và làm cho da của bạn rạng rỡ hơn. Trong thực tế, một nghiên cứu cho thấy 69% người dân cho rằng phụ nữ mỉm cười hấp dẫn hơn là khi họ trang điểm.



Nụ cười với má lúm đồng tiền làm cho phụ nữ hấp dẫn hơn là khi họ trang điểm

9- Sống lâu hơn
Khi bạn luôn mỉm cười trước những khó khăn gặp phải thì đó là thái độ tích cực. Và một thái độ tích cực sẽ khiến cho tuổi thọ của bạn tăng lên. Các nhà nghiên cứu của Đại Học Columbia nhận xét là những người hạnh phúc thì ít có khả năng mắc các vấn đề về tim.

10- Hoàn toàn không tốn phí
Một nụ cười hoàn toàn không tốn một xu nhưng nó rất dễ lan truyền. Vì thế, "Đừng quên mỉm cười trong cuộc sống. Nụ cười của bạn mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh và do đó cũng mang lại hạnh phúc cho chính bạn. . Nụ cười không chỉ làm giàu người nhận mà cả người cho. Nụ cười xuất hiện trong nháy mắt nhưng có thể để lại dấu ấn suốt đời" - Dale Carnegie, Đắc Nhân Tâm

Nấm mồ

Chuyện khó tin, nhưng người kể đáng tin,
(ghi lại cũng đã lâu, nay đưa lên để các bạn đọc chơi)

NẤM MỒ
                                                                                                            Vũ Thư Hiên


Câu chuyện tôi kể ở đây không dài, lại không có những diễn biến đan xen, bất ngờ, khả dĩ dắt dẫn người đọc tới những suy đoán mung lung, đặng tạo ra sự lôi cuốn. Vì lẽ đó nó sẽ không thú vị, hoặc kém thú vị, tính theo chuẩn văn chương quen thuộc. Xin rào trước một câu như thế để người viết khỏi bị những phiền trách về sau.
Câu chuyện rất đáng được chia sẻ, theo tôi nghĩ. Điều làm tôi có chút băn khoăn là nên chọn cho nó hình thức nào đây để nó không trở thành nhàm chán. Sắp xếp lại các tình tiết cho có hình hài một truyện ngắn, tôi không muốn. Nó là câu chuyện để kể, không cần các thủ pháp tả tình tả cảnh. Nói tóm lại, tôi thấy sự can thiệp của thói quen viết văn chỉ làm câu chuyện mất đi cái mộc mạc của nó. Mà đấy lại là cái tôi muốn giữ.

Thursday, October 8, 2015

Xin thầy tiếp tục giảng bài!



Đỏ nhiệt tình như trái tim người giáo viên nhân dân!
http://mp3.zing.vn/bai-hat/bai-ca-nguoi-giao-vien-nhan-dan-dang-duong/zw6iiifo.htmlch



Giáo dục trẻ em nên bắt đầu từ đâu?
Ngày mới về nước, tôi tham gia công tác đoàn ở địa phương và được dự một buổi thảo luận về phương pháp giáo dục với học sinh cấp1. Thầy giáo-Diễn giả chính giới thiệu với những người đến dự cuộc họp về kinh nghiệm giáo dục học sinh:
- Giáo dục trẻ em, đầu tiên cần bắt đầu từ đây...
Thầy chỉ, chỉ vào đầu mình.
Một phụ huynh đứng dậy, nói:
Tôi giáo dục cậu con trai của tôi, ban đầu cũng bắt đầu từ cái đầu của nó, ai ngờ mới một gậy mà đã lăn ra ngất luôn. Thực tiễn chứng minh, rằng bắt đầu từ cái mông vẫn tốt hơn....




Thầy đánh trò vẫn cười thản nhiên (ảnh chụp từ clip)

...
Chính vì thấy ngành giáo dục của ta có vấn đề nên tôi thành lập một trung tâm Tin học - Ngoại ngữ.
Khi hướng dẫn học trò tôi thường nói chuyện vui, để học viên cảm thấy đi học được thoải mái đầu óc, có lợi cho cuộc sống tinh thần. Như thế người ta sẽ ham học và dễ tiếp thu hơn! Chẳng hạn như có một thời gian trung tâm của tôi có hướng dẫn viên, hướng dẫn như robot nên khó hiểu, học viên khó tiếp thu.

Tôi nhận lỗi của trung tâm bằng câu chuyện:
- Giảng viên vẽ lên bảng biểu tượng nút  Microsoft Office Word Help là hình tròn có dấu chấm hỏi. Một học viên kêu lên:
- Ô! Cái mông!!!
Giảng viên giận quá mời giám đốc  trung tâm xuống làm việc. Giám đốc xuống tới nơi, nhìn ngay lên bảng và hỏi học viên:
- Sao bạn thiếu văn hóa thế? Đây là chỗ học tập mà bạn lại vẽ cái mông lên bảng thế này?
Giảng viên vẽ biểu tượng Help đó giống cái mông quá, nên chính giám đốc cũng không nhận ra đó là hình tròn và dấu chấm hỏi của biểu tượng Help, mà cũng tưởng đó là hình cái mông như người học viên kia!


Bụi phấn rơi rơi...
https://www.youtube.com/watch?v=9T3JlvIoei4


Thấy nói chuyện vui với học trò hiệu quả, tôi đã sưu tầm một số câu chuyện:

Thầy giáo Tin Học phê bình Minh trong giờ thực hành WORD
Thầy: Em đánh văn bản chậm quá, phải cố gắng hơn đấy. Vào cỡ em thầy đã có thể đánh được 300 ký tự trong một phút.
Minh: Dạ thưa thầy, em đã rất cố gắng, nhưng có lẽ thầy giáo của thầy giỏi hơn thầy giáo của em !....
Thầy: !!??
...
Nhân viên bảo hành đến thay màn hình mới, quả quyết với chủ nhà:
- Nếu sau khi ấn power, màn hình không bật sáng, thì tôi sẽ ăn hết đống đĩa mềm này.
- Thế thì rất tiếc, xin chúc anh ngon miệng, vì nhà tôi bị mất điện từ sáng.
...
Cô gái bán hàng ở siêu thị nhỏ ngoài phố để ý đến anh chàng làm nghề lập trình suốt ngày đầu bù tóc rối. Một hôm, anh ta đến và lấy ít đĩa CD đặt tại quầy thanh toán.
"Anh này, anh có máy tính không?"
"Có chứ".
"Vậy nó đâu rồi?"
"Tôi để ở nhà".
"Xin lỗi, thế thì không được", cô bán hàng nói. "Anh không thể mua đĩa CD nếu tôi không nhìn thấy cái máy tính của anh. Đó là nguyên tắc".
Hôm sau, anh ta tới và lấy một ít đồ ăn cho chó.
"Anh có chó không?"
"Có chứ", anh ta trả lời. "Tôi để nó ở nhà".
"Xin lỗi", cô bán hàng nói. "Nếu tôi không thấy con chó, tôi không thể bán đồ ăn này. Đó là nguyên tắc".
Vài ngày sau, anh ta đến siêu thị cùng với một anh bạn.
"Cô này, cô nhìn vào đây!".
"Cái gì cơ? Anh làm gì thế?"
"Ồ, tôi đang theo nguyên tắc của cửa hàng. Anh bạn tôi muốn tôi mua tặng một đôi quần lót vào ngày sinh nhật".
...
Tôi sợ quá nên "vãi"...
Một thầy giáo bị đưa vào cấp cứu tại bệnh viện vì bị bí tiểu tiện suốt ba ngày liền. Các bác sĩ xoay sở đủ mọi cách cũng không làm bệnh nhân rịn ra được giọt nước nào. Họ đang toát mồ hôi thì có một ông, ra dáng quan chức đến thăm người nhà, lên tiếng:
- Để đó cho tôi, tôi biết cách điều trị chứng bệnh này!
Ông ta dẫn bệnh nhân vào nhà vệ sinh và chỉ 5 phút sau, người bệnh đã tươi tỉnh đi ra. Các bác sĩ xúm lại hỏi:
- Ông ấy cho ông uống thuốc gì mà tài thế?
- Nào có thuốc men gì đâu? - Bệnh nhân đáp - Ông ta dọa tôi nếu không chịu tiểu tiện thì sẽ tiếp tục cải cách giáo dục, cải cách nữa, cải cách mãi, thay đổi sách giáo khoa lia lịa... Tôi sợ quá nên "vãi"...



Đời tư của tôi...!
Có thời gian học trò trong lớp toàn các em học sinh, vì vậy trước khi vào bài học tôi thường dạy các cháu làm người. Cho tới một hôm, trong lớp có thêm một người đàn ông trạc tuổi trung niên.
Vào lớp tôi giảng:
- Chúa dạy chúng ta không được giết người!
Người đàn ông nói:
- Hay quá!
Tôi vui vẻ tiếp:
- Chúa dạy chúng ta không được trộm cắp!
Người đàn ông vỗ tay:
- Thầy dạy hay quá! Phải thế chứ!
Quá hưng phấn, tôi vung tay:
- Chúa dạy chúng ta không được ngoại tình!
Người đàn ông đứng phắt dậy:
- Xin thầy tiếp tục giảng bài, chứ đừng có chõ mũi vào đời tư của tôi...!

Wednesday, October 7, 2015

Bình An Trong Tâm Hồn




Bình An Thật Sự


Đây có thực sự là bình an?


"Sự phản bội không làm tổn thương bạn, điều làm tổn thương bạn, là bạn quá để tâm đến chuyện đó. Chia tay không làm tổn thương bạn, điều làm tổn thương bạn, là hồi ức. Tình yêu đi đến đoạn kết không làm tổn thương bạn, điều làm tổn thương bạn, là hy vọng. Bạn luôn nghĩ rằng mình bị tình cảm làm tổn thương, thế nhưng thực ra người có thể làm tổn thương đến bạn, vĩnh viễn chỉ có bản thân bạn mà thôi. Vậy nên, cảnh giới cao nhất của một con người, không phải là toàn tâm toàn ý để yêu một người, mà là tự mình sống tốt cuộc đời của mình, đừng phụ thuộc vào bất kỳ một ai."

Ý nghĩa thật sự của sự bình yên"
Ngày kia có một vị vua trao giải thưởng cho nghệ sĩ nào vẽ được bức tranh đẹp nhất về sự bình yên.
Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo.
Bức tranh kia có những ngọn núi, nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào. Khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây là một con chim đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim đang an nhiên đậu trên tổ của mình...Bình yên thật sự.
"Ta chấm bức tranh này! - Nhà vua công bố - Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa là ngay chính trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới là ý nghĩa thật sự của sự bình yên"

Khi vụ việc lừa dối của Volkswagen bị đưa ra ánh sáng, nhiều người bức xúc vì cảm thấy bị lãnh đạo Volkswagen lừa dối. Bạn Nhật Minh của tôi đã nói:
- Có một chữ Tiền thôi mà mọi người phân tích như bình văn làm gì thế nhỉ?
Hoàn toàn đúng! Không chỉ mấy anh em bạn bè chúng ta đâu, mà nhiều người trên thế giới bức xúc vì cảm thấy bị lãnh đạo Volkswagen lừa dối. Tại sao một tập đoàn doanh thu hàng đầu thế giới như Volkswagen lại có thể làm chuyện như vậy? Dù biết chắc rằng sẽ bị đưa ra ánh sáng...
Nhưng hãy thử nghĩ thật kỹ, suy niệm thật sâu, rồi bạn sẽ thấy rằng:
- Thực ra sự lừa dối này không làm tổn thương bạn, điều làm tổn thương bạn là bạn quá để tâm đến chuyện đó!
Tại sao bạn không học chú chim kia?
Chú chim đã không để tâm đến "... Bầu trời giận dữ đổ mưa như trút,...đến dòng thác đổ xuống một các giận dữ...". Nhờ vậy, mà chú đã có được sự bình yên thật sự trong tâm hồn.

 Mỗi khi cảm thấy bị tổn thương, xin bạn hãy tâm niệm rằng: " Không có người nào, sự việc, sự vật... nào có thể làm tổn thương bạn. Người duy nhất có thể làm tổn thương bạn, mãi mãi chỉ có thể là chính bạn mà thôi!!!"
Tôi xin cam đoan với bạn rằng, ngay cả Thượng Đế cũng không thể làm tổn thương bạn, vì ngài chỉ có thể yêu thương và tha thứ cho bạn mà thôi! Hãy tự mình sống tốt cuộc đời mình, đừng phụ thuộc vào ai hay bất cứ điều gì!
 

Mark Boyle bên chiếc bếp tự chế giữa thiên nhiên

Bạn thân mến!
Nghe qua có vẻ lý thuyết quá nhỉ? Nhưng tôi xin giói thiệu với bạn bằng chứng sống là người đàn ông đã 7 năm không cần tiền trong xã hội văn minh, hiện đại của chúng ta! Từ một người đang có trong tay tất cả, Mark đã từ bỏ cuộc sống tiện nghi của phương Tây để sống một cuộc sống không cần tiền!!!


https://daikynguyenvn.com/doi-song/nguoi-dan-ong-song-khong-tien-bac-trong-7-nam-giua-xa-hoi-phuong-tay-viet-sach-va-tro-nen-noi-tieng.html

Tuesday, October 6, 2015

Người con gái đang yêu

Được làm quen với em, tôi lại nhớ tới những bài ca, bài thơ, văn... viết về tình yêu! Nhớ tới Barbara Joan Streisand, người ca sĩ tài danh-xinh đẹp-dịu dàng-thiết tha-trìu mến...có giọng hát mà không biết dùng những từ nào để mà khen ngợi cho xứng tầm!!! Có lẽ các ca khúc, những vần thơ, văn... viết về tình yêu sẽ trường tồn mãi mãi! Bởi lẽ dù trong chế độ nào, thể chế chính trị nào thì tình yêu cũng cần được tôn vinh!

Barbara Joan Streisand người con gái đang yêu!

Và chúng ta đã biết, ban nhạc Bee Gees gồm ba anh em người Úc gốc Anh sinh tại đảo Man là Barry, Robin và Maurice Gibb, từng nổi tiếng vào cuối thập niên 1960 và gần như xuyên suốt thập niên 1970. Người ta ước tính rằng ban nhạc đã bán ra được hơn 220 triệu album trên toàn thế giới, khiến họ trở thành một trong những ban nhạc bán chạy nhất mọi thời đại. Họ được đưa vào Đại sảnh Danh vọng Rock and Roll vào năm 1997... Sau những thành công vang dội của ban nhạc Bee Gees, có lẽ tâm hồn của anh em nhà Gibb rộng lớn tới mức họ không sao diễn tả hết qua giọng hát của mình, vì vậy từ năm 1977-1978 đôi lúc họ có viết những nhạc phẩm cho các nghệ sĩ khác thay mình biểu diễn.

Monday, October 5, 2015

Sâm Cầm trở về!



           Bầy Sâm Cầm nhỏ, vỗ cánh mặt trời


Chim Sâm đã về! 

4-10-2014 dự định ra Hồ Tây chơi, để hưởng không khí trong lành. Trên đường đi qua Bách Thảo, tạt vào một tẹo. Vừa dừng xe ở chỗ gửi xe, nghe tiếng chim hót, tôi ngẩng lên! Chúa ơi! Sâm Cầm đã về! Sâm Cầm đã về! Những con chim Sâm bé nhỏ có đầu và cổ màu đen tuyền đang tung tăng nhảy múa trên cành. Vừa nhảy múa vừa hót líu lo. Sao mà hạnh phúc thế? Mấy chục năm rồi mới lại thấy! Hồi nhỏ tôi ở nhà bác tôi ở 3B, Ông Ích Khiêm ra Bách Thảo, Hồ Tây rất gần. Chúng tôi rất hay ra chơi Hồ Tây, Bách Thảo, Ngọc Hà... và Sâm Cầm là một trong những động vật mà chúng tôi rất nhớ, vì trong Bách Thảo ngày đó còn có nhiều động vật, thực vật được nuôi dưỡng, gieo trồng cho trẻ con chúng tôi chiêm ngưỡng. Khác với những con vật bị nhốt trong lồng, trong chuồng...Sâm Cầm sống tự do với thiên nhiên, vì thế chúng yêu đời và hót líu lo. Không biết tình yêu tự do, thiên nhiên... của chúng đã tác động mạnh cỡ nào mà nhạc sĩ thiên tài Trịnh Công Sơn đã viết được một bài ca bất hủ:
Sâm Cầm không thành đặc sản, thì bị tước tự do nhốt trong lồng, ở công viên


Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ. Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu... 
Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội. Mùa hoa sữa về, thơm từng cơn gió. Mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ, cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua.... 
Hồ tây chiều thu, mặt nước vàng lay mờ xa mời gọi. Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời.... 
Hà Nội mùa thu, đi giữa mọi người, lòng như thầm hỏi tôi đang nhớ ai... Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi, sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi... 
Hồ tây chiều thu, mặt nước vàng lay mờ xa mời gọi. Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời.... 
Hà Nội mùa thu, đi giữa mọi người, lòng như thầm hỏi tôi đang nhớ ai... Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi, sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi... 

Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, nhớ đến một người.... để nhớ mọi người....

Đã lâu lắm rồi! Một phần, tôi mải lo kiếm ăn, không có thời gian dạo quanh Hồ Tây, Bách Thảo, Ngọc Hà... một phần Sâm Cầm đã giận Hà Nội chúng ta và tưởng chừng như đã ra đi không trở lại. Vì thế đã mấy chục năm rồi, tôi mới lại được chiêm ngưỡng Sâm Cầm - loài chim yêu tự do, loài chim quý hiếm... mà chúng tôi và nhiều người ngỡ rằng, chim Sâm đã giận Hà Nội, người Hà Nội... chúng ta và những người không yêu thiên nhiên, yêu tự do nói chung. Để rồi một đi không trở lại như Bách khoa toàn thư mở Wikipedia viết:
Tuy nhiên gần đây, vì nạn săn bắt vừa bãi, nên sâm cầm không trở lại Hồ Tây.

                  
Sâm Cầm non yếu ớt là đặc sản của Hồ Tây

Bạn thân mến!               
Sâm cầm (danh pháp hai phầnFulica atra) là một loài chim thuộc họ Gà nước (Rallidae).

Đây là loài chim có đầu và cổ màu đen tuyền, mắt nâu đỏ, mỏ nhọn dài và miếng sừng sau mỏ có màu trắng, trọng lượng trung bình 400-500gr nhưng cũng có con nặng 700gr.
Sâm Cầm trưởng thành cá biệt có con nặng tới 700gr

Sâm cầm là giống chim di cư, hằng năm nó bay dọc trái đất. Sâm cầm sống bằng thực vật tìm thấy dưới đáy ao hồ. Sâm cầm sinh sản tại nhiều vùng hồ và đầm nước ngọt ở Cựu Thế giới. Khi thời tiết băng giá vào mùa đông, sân cầm di cư về phía Nam và phía Tây.
Loài chim này từng di cư về Việt Nam, là loài đặc sản của vùng hồ Tây, Hà Nội:
Dưa La, húng Láng, ngổ Đầm
Cá rô Đầm Sét, sâm cầm Hồ Tây
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, khi ra thăm Hà Nội cũng có nhắc đến sâm cầm trong ca khúc Nhớ mùa thu Hà Nội:
Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi.
Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời...
Tuy nhiên gần đây, vì nạn săn bắt vừa bãi, nên sâm cầm không trở lại Hồ Tây.


Sâm Cầm hốt hoảng vỗ cánh bay đi, chạy trốn người Hà Nội

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Sâm cầm như vậy có nguy cơ sẽ vĩnh biệt Hà Nội yêu dấu của chúng ta! Nguy cơ đến một ngày nào đó nghe bản nhạc tuyệt vời, Nhớ Mùa Thu Hà Nội mà khó có thể cảm thụ được bầy Sâm Cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời ra sao! Buồn thay, không chỉ Sâm Cầm mà theo sách đỏ Việt Nam năm 2007 nêu lên, mô tả và cung cấp những thông tin nắm được của 407 loài động vật và 448 loài thực vật quý hiếm có nguy cơ tuyệt chủng.

                      Tê Giác - Động vật quý hiếm có nguy cơ tuyệt chùng

Bạn ơi! Bạn có muốn Sâm Cầm và các loài động, thực vật quý hiếm ở lại với chúng ta mãi mãi?!!!

Saturday, October 3, 2015

Face Book và Blog


Trang của hội Lưu Học Sinh 82-83 chúng tôi lhs82-83.ucoz.ru bắt đầu từ 2004 đến cuối 2006 đầu 2007 thì chuyển sang hội Lưu Học Sinh Việt Nam lhsvn.com.vn nói chung, không chỉ riêng 1982 - 1983 nữa. Đến nay đã hơn 11 năm, thời gian đầu dù mạng internet chưa được như ngày nay, nhưng hầu như ngày nào cũng có bài viết, có thảo luận, bình luận, chia sẻ, có tin nóng sốt của mọi người từ trong, ngoài nước... nhưng đến 2012 bỗng nhiên vắng lặng lạ thường, có nhiều ngày không có bài viết nào cả. Thậm chí góc chia sẻ để đưa tin sốt dẻo như tang lễ, thăm người ốm, giúp đỡ bạn, hội họp, sinh nhật...cũng hiếm có tin mới. Đến ngày 20-10-2012 tôi đã cố vớt vát bằng 1 bài viết. Nhưng rất ít người đọc lúc này, buồn quá! Thế rồi  23-11-2012 lại có tiếp bài Hai Giờ Bạn Cùng Tôi... của Phương Hoa lớp i vàng của chúng ta, 24-11-2012 lại có tiếp bài nữa... và từ đó mọi người đã hiểu rằng, tuy không còn được như trước, nhưng lhsvn.com.vn không chết, cả lhs82-83 cũng không chết. Giờ đây thỉnh thoảng vẫn có bài viết, tin chia sẻ...với mong muốn rằng một ngày nào đó 2 trang Lưu Học Sinh này sẽ hồi sinh mạnh mẽ. Ba năm qua tuy rằng không được như trước, nhưng 2 trang lhs82-83 và lhsvn không chết và tôi tin rằng sẽ còn sống mãi khi mà vẫn còn những người có nhiệt huyết, quyết tâm.
Anh chị em icva thân mến, blog của chúng ta mấy tháng trước đây quả là có vắng lặng lạ thường, nhưng gần đây kể từ ngày 16-08-2015 đón anh Việt Hải ở nhà hàng Lạc Viên, không khí của icva lại dần ấm áp trở lại và dần dần sôi động, bởi những người nhiệt huyết với quyết tâm gìn giữ blog. Tôi xin thống kê rõ ràng:
Năm 2012 chúng ta có 226 bài viết, 2013 có 104 bài, 2014 có 64 bài. Chúng ta thấy rằng blog của chúng ta đã từ từ đi xuống từ mấy năm nay. Tuy vậy năm 2014 vẫn có bình quân 1 tháng hơn năm bài. Thế rồi sang tháng 1 năm 2015 có duy nhất 1 bài, tôi lo quá, tháng 2 còn tệ hơn không có bài nào. Đến khi tháng 3 gần qua đi mà không thấy bài nào. Tôi thực sự bồn chồn lo lắng! Không hiểu anh chị em bận công việc gì mả bỏ bê blog của chúng đến như vậy. Ngày 27-3! Tôi cố vớt vát bằng bài viết Tiền Và Hạnh Phúc, với hy vọng rằng nếu mọi người bỏ bê vì mải bận công việc kiếm tiền, thì sẽ nhận thấy rằng tiền và hạnh phúc không phải là hai đại lượng tỷ lệ thuận. http://blog.ichuvanan.org/2015/03/tien-va-hanh-phuc.html 
Thực vậy! Nếu bạn vẽ một biểu đồ tiền và tài sản ở nước Mỹ từ sau thế chiến thứ 2 đến nay thì biểu đồ đó đi lên rất cao. Lương người Mỹ sau khi đã trừ phần lạm phát tăng gấp 3 trong 60 năm qua. Nhà hôm nay to gấp đôi hôm trước. Một nhà để xe đôi đã trở thành hiện thực. Những kiểu quần áo mới lạ, đồ điện tử và bao nhiêu thứ khác mà ngày trước không ai dám mơ thấy. Nhưng nếu bây giờ bạn vẽ 1 biểu đồ hạnh phúc của người Mỹ trong 60 năm qua thì đường kẻ sẽ thẳng bằng, không nhích lên tí nào. Một cuộc thăm dò của Trung Tâm Nghiên Cứu Ý Kiến Quốc Gia năm 1950 cho thấy có 1 phần 3 người Mỹ cho rằng mình hạnh phúc. Tỉ lệ đó không thay đổi cho đến ngày hôm nay.
Nếu bạn vẽ một biểu đồ về số lần người Mỹ cảm thấy xuống tinh thần (depress) kể từ năm 1950 thì ta sẽ thấy có 1 sự khủng hoảng. Trung bình ngày hôm nay người Mỹ bị xuống tinh thần nhiều gấp 3 cho đến gấp 10 lần ngày xưa. Ngày hôm nay chúng ta có tiền rủng rỉnh trong túi hơn bất kỳ giai đoạn nào, Nhưng chúng ta lại không hạnh phúc hơn.
Tuy nhiên đâu vẫn hoàn đó, từ tháng 3 đến 16-8-2015 không có thêm một bài nào. Nhưng sau buổi gặp mặt 16-8 ở nhà hàng Lạc Viên, tình hình thay đổi hẳn, trong gần nửa tháng 8 đã có 3 bài. Tiếp theo là tháng 9 với 7 bài và rất nhiều comment đã hồi sinh blog của chúng ta. Giờ đây với 3 bài liên tiếp trong 3 ngày đầu tháng 10, thật là một an ủi lớn lao với những ai còn muốn giữ blog của chúng ta.

Phải nói rằng FB với công nghệ cao hơn, tiện lợi sử dụng, tốc độ nhanh hơn...nói chung là phù hợp với đời sống hiện tại hơn. Khiến tôi liên tưởng tới các nhà triết học hiện đại có nhiều kiến thức hơn các nhà triết học cổ đại. Đó là lẽ tất nhiên, bởi lẽ họ được kế thừa và phát huy các kiến thức của các nhà triết học cổ đại. Họ có thể có những kiến thức mới mà rất có thể thời cổ đại chưa có. Hệ thống lý thuyết của các nhà triết học hiện đại bao gồm cả những gì của cổ đại và thêm vào đó những cái mới của xã hội đương thời. Những tưởng rằng nếu vậy thì người ta sẽ quên đi các nhà triết học cổ đại. Nhưng không! Các nhà triết học cổ đại vẫn sống và sẽ còn sống mãi! Mỗi khi tranh luận, phát biểu, biện luận,... đưa ra quan điểm của mình giới trí thức thường thích trích dẫn quan điểm của các nhà triết học cổ đại như Kinh thánh(Cựu Ước + Tân Ước) , Kinh Hoa Nghiêm của đạo Phật, Socrates, Platon, Aristote... Người trích dẫn nhiều quan điểm của các nhà triết học cổ đại thường được tôn trọng,  kính nể,...và được coi là thông kim, bác cổ.
 Ngày nay nhiều người gán cho Nietzsche nguyên lý " Lẽ phải thuộc về kẻ mạnh" Nhưng  nếu chịu khó tìm tòi, đào sâu hơn nữa chúng ta sẽ thấy điều này đã được Thrasymachus trình bày trong cuộc tranh luận với Socrates cách đây gần hai thiên niên kỷ rưỡi, ở trong nhà Cephalus, một người giàu có thuộc giai cấp quý tộc thời đó. Trong cuộc tranh luận còn có Glaucon và Adeimantus anh của Platon.
 Socrate (mà Platon dùng như một nhân vật để diễn tả những tư tưởng của chính mình) hỏi Cephalus: - Lợi ích quan trọng nhất mà tiền của đem lại cho ta, theo ý ông là gì ? Cephalus trả lời: tiền của cho phép ông ta có thể độ lượng, thật thà và công bằng. Socrate hỏi: công bằng nghĩa là gì ? Và mở ra một cuộc tranh luận dài. Không gì khó hơn một định nghĩa, vì nó đòi hỏi nhiều khôn khéo và sáng suốt trong tư tưởng. Socrate đả phá tất cả những định nghĩa do cử toạ đưa ra cho đến lúc Thrasymachus mất bình tĩnh và kêu lên: - Socrate, ông có điên không ? Tại sao các ông lại dẫm chân nhau như vậy? Nếu ông muốn biết công bằng là gì, ông phải trả lời chứ không được hỏi, ông không nên tự hào vì đả phá được kẻ khác... Có rất nhiều người có thể đặt câu hỏi nhưng không thể trả lời. Socrate không nao núng. Ông vẫn hỏi chứ không trả lời, và sau cùng Thrasymachus đưa ra một định nghĩa: "Hãy nghe đây: tôi cho rằng sức mạnh là lẽ phải, và công bằng là quyền lợi của kẻ mạnh ... "


Giờ đây nếu so sánh FB với blog, FB rộng lớn bao la đến mức chúng ta không đủ thời gian vừa tìm hiểu theo chiều rộng, vừa nghiên cứu theo chiều sâu! Và như thế lẽ tất nhiên là người đi cùng blog sẽ có khả năng, điều kiện đi sâu hơn người đi theo FB. Như vậy chúng ta có thể hiểu tại sao FB chê blog già cỗi lạc hâu, còn blog cười FB hời hợt, mì ăn liền. Chính vì blog có chiều sâu hơn FB mà tôi tin rằng blog không thể chết, nếu có phải chết tôi tin chắc rằng FB hời hợt, mì ăn liền phải chết trước, rồi mới có thể đến blog của chúng ta.


FB cực kỳ rộng lớn, thông tin cực kỳ nhanh và tiện lợi... đã, đang và sẽ cuốn hút người ta mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng khiến cho nó dễ bị sốc như người bị tim mạch, huyết áp. Rất có khả năng nó sẽ lướt qua chúng ta như một trận cuồng phong giống như Yahoo Messenger ngày nào, để lại những dấu ấn không thể sâu sắc như blog. Sau khi cơn bão qua đi, người ta sẽ trở lại với blog nhiều hơn.