Saturday, May 21, 2016

Bình định - những ngày sổng chuồng

Hề hề hề,
Kính thưa toàn thể cư dân XĐTV, vừa qua có nhận được lời phàn nàn của Bang trưởng rằng cái blog này sắp chết yểu nên một số thành viên lấy làm lo lắng lắm lắm. Vậy nên cụ Hoàng Tiến Cường có yêu cầu Mõ tôi phải làm cái chi chi đó để dựng thằng blog này ngọ nguậy. Do tài năng chưa phát nên Mõ tui chỉ có thể làm theo yêu cầu của cụ Cường là post các bài mà cụ ấy dày công tích cóp từ năm ngoái tới giờ. (mặc dù cái việc này cụ ấy hoàn toàn có thể tự làm nhưng vì quan niệm rằng đã có Mõ thì phải bắt nó làm nên cụ ấy hành tôi đấy thôi, rõ khổ thân thằng Mõ).
Và dưới đây là công trình thứ .... không nhớ của cụ Cường.

BÌNH ĐỊNH - NHỮNG NGÀY SỔNG CHUỒNG
F0 và 2 tên bạn nối khố (biết & học cùng từ 1970) PTB & TTN sau 2 lần lỡ hẹn năm ngoái đã “được phép” thoát khỏi vòng kiểm soát của các bà chủ đi du hí Bình Định.

I. BÌNH ĐỊNH: VÕ VÀ THƠ
1.Võ
Với câu ca dao nổi tiếng được modified:
Ai về Bình Định mà coi,
Con gái Bình Định múa roi dạy chồng”

Friday, April 22, 2016

Chồng chỉ tốt với người khác và Sự Tích Đôi Giày!


Trong mục giải cảm của báo Khoa Học & Đời Sống số ra thứ tư, 20-04-2016 có câu chuyện như sau:
Chồng chỉ tốt với người khác.
Chúng tôi kết hôn 23 năm, ai cũng ngỡ gia đình tôi rất hạnh phúc, tôi có người chồng tuyệt vời, nhưng thực tế không phải vậy. Chồng tôi chỉ tốt, tỏ ra hoàn hảo với người khác, còn đối với tôi lại chẳng ra gì. Ví dụ, với họ hàng, bạn bè, ai nhờ gì anh cũng nhiệt tình giúp đỡ. Họ mạc có công có việc, anh không nề hà, xắn tay vào làm lụng, không từ một việc gì. Chú tôi đi viện, suốt một tháng giời anh lên trông nom , ăn ngủ cùng chú vì chú không lập gia đình. Thế nhưng về nhà anh hầu như không động vào bất cứ việc gì. Đi làm thì la cà về muộn. Ngày nghỉ thì ngủ nướng. Tôi bực mình phàn nàn thì anh bảo: Càng nói nhiều anh càng không làm. Nhưng tôi nói mà anh còn không làm, thử hỏi không nói thì thế nào? Tôi rất buồn vì tình cảm vợ chồng cũng vì thế mà nguội lạnh. Tôi nên làm gì để cải thiện tình hình?
Nguyến Thu Thảo ( Nghệ An)
Báo KH & ĐS đã trả lời:
... Chị hãy thử ngẫm, vì sao với những người khác, anh ấy thể hiện là người tốt, tuyệt vời mà trong gia đình lại như vậy? Điều đó cho thấy, bản chất anh ấy không phải là người "chẳng ra gì".  Vậy phải chăng, chìa khóa nằm trong cách ứng xử của chị? Liệu có phải, chính sự luôn phê phán, cằn nhằn, chỉ trích của chị đã dẫn tới cách anh ấy đáp trả theo hướng tiêu cực hay không? Chị hãy thử thay đổi bản thân mình, nói theo "cách khác" xem kết quả thế nào...
Tri Giao
Bạn thân mến!
Chúng ta nhiều khi không nhận ra khiếm khuyết của mình, thậm chí cố tình chỉ tìm cách đổ lỗi cho người khác. Chứ không muốn nhận lỗi của mình. Vì thế mà có câu chuyện vui:
Một anh chồng phàn nàn với bạn là bác sĩ:
- Tôi không thể thay đổi được một thói quen xấu của vợ tôi!
Người bạn hỏi:
- Thói quen gì thế?
- Vợ tôi ngày nào cũng ngủ rất muộn, có hôm phải đến 5 giờ sáng cô ấy mới chịu đi ngủ.
- Chà, như thế không tốt cho sức khỏe đâu! Mà cô ấy thức khuya thế để làm gì?
- Chờ tôi về nhà!
Hoặc chuyện hai vợ chồng tranh luận, người vợ nói các loại hoa - quả đều tốt cho sức khoẻ con người. Nhưng người chồng không chịu, tranh luận mãi chả ai chịu ai. Cuối cùng người chồng cho vợ một quả đấm để chứng minh rằng hoa, quả cũng có khi có hại cho sức khỏe con người!

Chính vì thói quen tự cho mình là đúng, luôn tìm cách giành lẽ phải về phía mình bằng mọi giá, mà chúng ta hay gặp mâu thuẫn và phải sống khổ sở với những mâu thuẫn này. Để tránh tối đa những mâu thuẫn xảy ra với mình, chúng ta hãy thử xem có nên học tập câu chuyện "Sự Tích Đôi Giày" sau:
 
Những đôi giày vô chủ bên bờ sông Danube















Ngày xưa, có ông vua cai trị ở một đất nước phồn vinh nọ. Một ngày kia, vị vua đi ngao du sơn thủy. Khi quay trở lại hoàng cung, vị vua phàn nàn chân mình rất đau, bởi vì đây là lần đầu tiên vua phải trải qua một cuộc hành trình dài như thế và chặng đường ông đi lại rất gồ ghề, đá lởm chởm.
Sau đó, vị vua hạ lệnh – cho bọc tất cả con đường trong đất nước lại bằng da. Điều này sẽ dẫn đến việc phải cần hàng ngàn bộ da bò và một số lượng khổng lồ tiền bạc.
Bỗng có một hôm, người vợ của tên hầu nhà vua đã dũng cảm hỏi nhà vua: “Tại sao ngài lại tốn một số lượng tiền không cần thiết như thế? Tại sao ngài không dùng một miếng da nhỏ để bọc lại chân của ngài?”.

Nhà vua ngạc nhiên, nhưng rồi ông cũng đồng ý làm một đôi giày. Từ đó đi đâu nhà vua cũng được đi trên miếng da bò mềm mại. Đó chính là sự tích đôi giày!

Để có một cuộc sống, một nơi chốn hạnh phúc để sống, tốt hơn là bạn nên thay đổi chính mình, trái tim bạn – chứ không phải thế giới.
“Nếu bạn thay đổi, cả thế giới sẽ thay đổi”


Sunday, March 6, 2016

Tại sao phụ nữ Việt Nam luôn luôn khổ?



Em vẫn mãi là cô gái Việt Nam
8-3 đến nơi rồi, tôi suy ngẫm tại sao chỉ có ngày phụ nữ mà không có ngày đàn ông?
Có người tếu táo rằng ngoài ngày phụ nữ ra thì những ngày còn lại trong năm là của đàn ông? Đầu năm 2014, trong bài diễn văn Tình trạng Liên bang, tổng thống Barack Obama nói rằng nữ giới làm việc toàn thời gian kiếm được 77% số lương trả cho nam giới làm cùng công việc. Phụ nữ cũng phải trả nhiều hơn về bảo hiểm chăm sóc y tế và xe hơi...
Chúng ta thấy ngay ở nước Mỹ văn minh như vậy mà người phụ nữ còn bị thiệt thòi, thì ở những nơi lạc hậu như Việt Nam chuyện người phụ nữ bị thiệt thòi là điều tất nhiên! Những lúc vui vẻ nhiều người Việt Nam ta hay kể chuyện vui với nhau:

Mùa Giáng Sinh và Năm Mới, vợ hỏi chồng:
- Anh yêu sẽ tặng gì em nhân dịp Giáng Sinh và Năm Mới?
Anh chồng ngạc nhiên:
- Ô hay! Giáng Sinh là ngày lễ của bên đạo, Năm Mới này là tết dương lịch, tết tây chứ có phải tết ta đâu?
Chị vợ hẹn đến tết ta, nhưng anh chồng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Thế rồi ngày ấy cũng đến, chị vợ nhắc chồng:
- Sắp tới tết ta và lễ tình yêu rồi! Anh nghĩ sao?
Người chồng trả lời ráo hoảnh:
- Em chả hiểu gì cả! Tết ta là ngày con cháu về chúc tết ông bà, cả nhà làm cơm cúng gia tiên...mừng tuổi trẻ con, chứ có ai quà cáp cho người lớn đâu?
Lễ tình yêu là lễ ông thánh Valentine ở mãi tận bên tây, mà chúng mình cưới nhau rồi, đã là vợ chồng rồi chứ có còn là người yêu của nhau nữa đâu?
Gần đến 8-3 chị vợ lại hỏi chồng:
- Anh yêu! Anh sẽ tặng quà gì cho em đây?
- 8-3 là ngày phụ nữ quốc tế chứ đâu phải ngày phụ nữ Việt Nam?
Chị vợ hỏi:
- Vậy ngày Phụ Nữ Việt Nam anh sẽ thế nào?
Người chồng trả lời kiên định:
- Em yêu cứ yên tâm!
Thế rồi ngày phụ nữ Việt Nam 20-10 cũng đến, thấy người chồng vẫn tảng lờ như không biết, chị vợ nhắc:
- Ngày phụ nữ Việt Nam đến rồi anh tính sao?
Thấy chồng cứ ậm ừ chẳng đâu vào đâu, chị vợ trách:
- Ngày xưa anh luôn tặng quà cho em vào những ngày lễ, sao bây giờ lại như thế?
- Em có thấy thằng nào câu được cá rồi lại cậy miệng cá ra để nhét giun vào không?
- Trước khi cưới anh hứa hẹn đủ điều, anh quên rồi sao? Hồi đó anh chăm sóc, chiều chuộng em lắm cơ mà?
- Đúng vậy! Nhưng bây giờ, là một người nghiêm túc, đúng đắn, anh không thể tự cho phép mình chăm sóc, chiều chuộng một phụ nữ đã có chồng. A nghĩ E có thứ mà những người PN khác không có. A là món quà vô giá mà Chúa đã ban tặng cho E. Vậy E còn muốn quà gì nữa?
Người vợ nghe chừng chưa...phục hẳn, trong lòng không thấy thoải mái. A chồng mới thủng thẳng nói rằng: Nếu E không trân trọng món quà ấy mà chỉ nghĩ đến những món quà vật chất ...tầm thường thì A đành chuyển qua người khác vậy...
 
Hạnh phúc ở đâu?
Sau khi ôn lại những câu chuyện vui trên đây, tôi tìm thêm tài liệu viết về người phụ nữ Việt Nam và thấy một chia sẻ đáng quý của tác giả Trang Hạ:

Tại sao phụ nữ Việt Nam luôn luôn khổ?
Có lần một phụ nữ tâm sự với tôi về việc chồng ngoại tình, chị ấy lên án ông chồng rất ghê gớm, chửi bới “con bồ” kia rất ghê. Thế nhưng khi tôi test thử phản ứng của chị, bảo cuộc sống tù ngục đau khổ thế này thì chị bỏ chồng đi! Người phụ nữ trợn mắt lên bảo, tại sao lại phải bỏ chồng, tôi là vợ có hôn thú cơ mà, bỏ là tôi thua con đĩ kia à? Tại sao lại phải bỏ? Bỏ thì ông ấy sướng quá, còn tôi thì ai lấy? Không giữ được chồng thì “con kia” nó chửi cho!

Hóa ra, người phụ nữ có chồng ngoại tình đang cố gắng tìm kiếm đồng minh, muốn người khác hiểu chị là nạn nhân của ông chồng trăng hoa, chị bị chồng đối xử tồi tệ. Chị muốn người ta hiểu chồng chị đang làm điều không tốt với chị. Chị cần sự đồng cảm và ủng hộ của đám đông, trong đó có tôi.

Chứ chị hoàn toàn không có ý định thay đổi hiện tại, tháo gỡ mâu thuẫn vợ chồng, kết nối lại yêu thương với ông xã!

Chị sợ li hôn chỉ vì sợ chị bị thua thiệt, chứ không sợ phải sống với một người đàn ông chẳng còn yêu mình! Vậy, sống thế có hạnh phúc không? Sống thế khác gì sống với một ông hàng xóm, ngủ chung giường mà không có ràng buộc tình cảm. Mà nói thật, có khi ngủ với ông hàng xóm còn thú vị hơn ngủ với một ông chồng đã cạn tình hết nghĩa!
Vậy thì đâu phải là chồng đối xử tồi tệ với chị. Chỉ là chị đã tình nguyện sống tồi tệ đấy thôi. Ai cấm chị sống có tự trọng, yêu thương bản thân, giải phóng cả đầu óc lẫn thân thể ra khỏi một mối quan hệ tồi tệ? Ai buộc chị vào cạnh một người đàn ông mà chị luôn mồm cho rằng “không xứng đáng”?
Vậy, cho tôi hỏi, với từng ấy dữ liệu: Tại sao chị sẽ cho rằng, cả thế giới này lẫn ông chồng buộc phải có nghĩa vụ đối xử thật tốt với chị?

Sao tâm lý của chị giống y hệt tâm lý những người phụ nữ bị chứng bệnh ám ảnh mình bị người ta hại. Họ cứ nghĩ họ rất tốt, rất đẹp, họ luôn đúng, chẳng qua là những người khác luôn hại họ. Họ là nạn nhân của người khác.
Nếu nàng không tìm cách nào thu xếp ổn thỏa với đồng nghiệp, nàng sẽ nghĩ, mình là nạn nhân của tệ đố kị nơi công sở.
Nếu cô bạn thất nghiệp mãi không tìm được việc làm, cô ấy sẽ cho rằng, những kẻ xin việc bằng phong bì và quan hệ quen biết đã chiếm hết cơ hội của cô!
Nếu chồng bạn có bồ, vấn đề nằm ở ông ấy, ở tiền, ở gái chân dài tham tiền đào mỏ v.v… Nếu con bạn đánh nhau và điểm kém, bạn thấy rõ ràng bạn đâu có dạy nó đánh nhau, và bạn vẫn luôn mồm nhắc nó phải học hành cho tử tế vào cơ mà!
Nếu mẹ chồng ghét bạn, vấn đề luôn nằm ở mẹ chồng, đâu phải là từ phía bạn?
Nếu chó nhà hàng xóm chạy sang ị bậy trước cửa nhà bạn, cả văn phòng bạn đều biết rõ, nhưng văn phòng không bao giờ biết, chó mèo nhà bạn ị bậy trước cửa nhà ai!

Có lần tôi rất bực tức giận dữ hỏi một cô gái trẻ, vì sao cô ấy xin tôi cho học bổng, sau khi tôi xin cho cô ấy một học bổng danh giá ở nước ngoài, cô ấy lại bỏ không đi du học? Cô ấy bảo, vì người yêu em không cho đi du học. Vì bố mẹ em bảo ở nhà kiếm việc rồi cưới chồng!
Lúc nào phụ nữ chúng ta cũng là nạn nhân của hoàn cảnh. Thế nhưng, vấn đề là, thế tất cả những người Việt Nam đi du học, hàng vạn người mỗi năm, đều là trẻ mồ côi bố mẹ từ nhỏ, cứ đi du học đều là gái ế giai hâm, không ai ngó tới, nên mới xách va-li lên đường du học? Còn bạn, bạn có gia đình và người yêu, nên bạn phải bỏ học bổng?
Tất cả những người khác đều có tiền, có quan hệ để xin việc, còn mỗi bạn là thân cô thế cô? Thế nếu đã nghĩ được như thế, sao bạn không đi mở quán rửa xe hay bán trà đá bên đường cho nó có thu nhập ổn định đi, những nghề ấy đâu cần tiền nhiều và thân thế hoành tráng?
Nếu bạn tốt nghiệp đại học với tấm bằng trung bình, tôi cam đoan có nhiều người sẽ bào chữa rằng, phần lớn thời gian phải dùng để đi làm thêm kiếm tiền trang trải đời sống, giáo trình và giáo viên cổ lỗ sĩ làm giảm hứng thú học tập của bạn v.v… Chứ chẳng mấy người tự nhận rằng, trí óc và trình độ của tôi chỉ ở mức trung bình, tôi chỉ có thế thôi! Và tôi đang nỗ lực tìm cách phấn đấu để bù đắp nhược điểm đó!

Mỗi khi phụ nữ sụt sùi, em bị thế này, em bị thế kia… tôi nghĩ cũng là cơ hội tốt cho các anh giai tới an ủi! Nhưng, có hai điều cực kỳ quan trọng này mà phụ nữ cần biết:
Một, đàn ông thích phụ nữ tươi cười và sexy. Không đàn ông nào thích ngồi tỉ tê an ủi một cô mặt nhàu vì nước mắt nước mũi, than thở xui xẻo. Tôi không phải đàn ông, nhưng tôi cũng thế!
Hai, đàn bà sinh ra không ai yếu đuối nhược thiểu cả. Chỉ trong quá trình sống, chúng ta trở nên hèn kém thua thiệt mà thôi! Luôn nghĩ mình là kẻ bị hại, bạn sẽ chẳng bao giờ tìm ra bài học nào cho cuộc sống!
Chẳng ai hại bạn cả, bạn chỉ là nạn nhân của chính bạn mà thôi.

Nguồn: Trang Hạ - Bạn là nạn nhân của ai?

Lạ thật! Trang Hạ đã nói: " Chỉ là chị đã tình nguyện sống tồi tệ đấy thôi". Tác giả bài "Tại sao phụ nữ Việt Nam luôn luôn khổ?" hoàn toàn đúng khi nói:
"Có khi ngủ với ông hàng xóm còn thú vị hơn ngủ với một ông chồng đã cạn tình hết nghĩa!". Nhưng khi tác giả phê phán phụ nữ Việt Nam đã yếu đuối nhược thiểu và hèn kém thua thiệt khi cố gắng níu kéo giữ gìn hôn nhân, tình yêu... thì chúng ta cần xem xét nguyên nhân tại sao con cháu bà Trưng, bà Triệu, bà mẹ Việt Nam anh hùng... lại đớn hèn đến vậy nhỉ?
Phụ nữ Việt Nam thì như vậy, còn phụ nữ Phương Tây thì sao?

Theo Alain Houziaux - mục sư, tiến sĩ thần học, tiến sĩ triết học...thì thất bại trong tình yêu dẫn đến ly dị là một thực tế quá phũ phàng của Phương Tây. Alain Houziaux đã cùng với nhà phân tâm học Jacques Arenes, nhà triết học Poule Salomon và mục sư Sophie Schlumberger tổ chức những tham luận về tình yêu, hạnh phúc, gia đình... Họ nhận thấy rằng Phương Tây ngày nay có quan niệm rằng tình yêu và hạnh phúc phải đi đôi với nhau. Bởi vậy những gia đình mà vợ chồng không còn yêu nhau say đắm như thuở ban đầu thì coi như tan vỡ. Trước đây thì chuyện vợ chồng chung sống mà không còn say đắm, cháy bỏng... là chuyện bình thường, vì khi đó con người hướng tới hạnh phúc theo quan điểm của Aristotle truyền thống. Hạnh Phúc - Đó là một khái niệm triết học rộng lớn phản ánh mục tiêu phát triển của toàn nhân loại. Nhưng trong những bước tìm kiếm hạnh phúc của đời mình, con người lại giới hạn khái niệm này thành những mục tiêu rất hạn hẹp và cụ thể, ví dụ quy hạnh phúc thành khoái lạc, giàu sang, sự thỏa mãn, hay danh dự... Thậm chí cùng một cá nhân có khi còn quan niệm hạnh phúc khác nhau tùy vào mỗi hoàn cảnh khác nhau: Nếu nghèo đói, họ sẽ ước muốn giàu sang làm hạnh phúc; nếu đau yếu, họ sẽ ước mong sức khỏe làm hạnh phúc; nếu bị cầm tù, họ sẽ ước mong tự do làm hạnh phúc; nếu có mâu thuẫn họ sẽ ước mong chiến thắng làm hạnh phúc; nếu lạnh lẽo hay cô đơn, họ sẽ ước mong hơi ấm hay sự gần gũi với người khác làm hạnh phúc. Chính vì những lệch lạc, sai lầm... này mà rất nhiều khi chính Hạnh Phúc (Theo quan niệm chưa đúng) đã giết chết tình yêu đôi lứa, tình yêu thương với người thân, xã hội... Ví dụ như trường hợp vợ chồng mâu thuẫn, thay vì phải có một người thua dể cả hai đều thắng, thì cả hai lại cùng muốn thắng bằng mọi giá! Đó là cái giá phải trả cho quan niệm sai "Chiến thắng là hạnh phúc"...

Như vậy Trang Hạ mới chỉ ra một mặt của vấn đề, đó là phụ nữ Việt Nam "sợ li hôn chỉ vì sợ chị bị thua thiệt", chứ không tin rằng nhiều phụ nữ Việt nam không muốn ly dị vì muốn bảo vệ hạnh phúc gia đình,  vì muốn "tháo gỡ mâu thuẫn vợ chồng, kết nối lại yêu thương với ông xã!" Không muốn con cái phải chịu cảnh chia ly...
Chính vì Phụ Nữ Việt Nam muốn bảo về hạnh phúc gia đình mà chúng ta thuộc những nước có tỷ lệ ly hôn thấp nhất thế giới.
https://vi.wikipedia.org/wiki/Danh_s%C3%A1ch_qu%E1%BB%91c_gia_theo_t%E1%BB%B7_l%E1%BB%87_ly_h%C3%B4n ( Danh sách quốc gia theo tỷ lệ ly hôn)
Việt Nam đã được tổ chức News Economics Foundation (NEF) có trụ sở ở Anh xếp vào top 5 nước hạnh phúc nhất thế giới năm 2009 và là nước châu Á duy nhất có mặt trong top 10. Điều ngạc nhiên là trong Top 10 quốc gia có chỉ số HPI (Happy Planet Index - HPI) cao nhất, có đến 9 nước Mỹ Latinh: Sau Costa Rica là Dominica, Jamaica, Guatemala, Colombia, Cuba, El Salvador, Brazil và Honduras.  (Dân Trí)
Điều này cho chúng ta thấy ở các nước Phương Tây phát triển, giàu có... dân chúng đâu có hạnh phúc như ở những nước nghèo, trong đó có Việt Nam. Để có được cuộc sống hạnh phúc này chúng ta cần biết ơn những đóng góp không nhỏ của Phụ Nữ Việt Nam đã kiên nhẫn chịu đựng khó khăn, gian khổ, nhường nhịn... để bảo vệ hạnh phúc gia đình, để cho dạ được minh, để cho qua khỏi gian nan...đã chấp nhận thiệt thòi trong gia đình, xã hội...
Họ đã làm đúng như lời của Thánh Phao Lô:
  Tình yêu tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, chịu đựng tất cả!

Mẹ Việt Nam anh hùng!

Như vậy không phải tất cả con cháu bà Trưng, bà Triệu, bà mẹ Việt Nam anh hùng... đớn hèn! Mà rất nhiều người trong số họ họ đã trở thành những anh hùng trên những mặt trận mới, mặt trận bảo vệ hạnh phúc gia đình, xã hội, bảo vệ thành quả của cha ông để lại...Chính những nhẫn nhịn của họ mà có người cho rằng đó là nhược tiểu, đớn hèn... đã biến họ thành những Phụ Nữ Việt Nam anh hùng trong thời đại mới!

Friday, January 29, 2016

Không! Tôi không thể nào xa rời người bạn đời đã đối xử với tôi quá tốt như thế!


Ngày lễ thánh Valentine, vị thánh bảo trợ cho Tình Yêu-Hôn Nhân đã tới gần và đây cũng là mùa cưới. Nhưng có nhiều đôi nam nữ ở tuổi cập kê vẫn chưa thực sự hiểu giá trị của gia đình.
 Gia đình là hình thức chung sống của hai người thuộc hai giới nam và nữ để tạo ra những điều kiện bình thường cho hoạt động sống hàng ngày, để bảo vệ sức khỏe, sinh đẻ và giáo dục con cái, truyền đạt kinh nghiệm sống, thực hiện sự kế tục của các thế hệ. Ngày nay khoa học xác nhận rằng, tỷ lệ mắc bệnh của những người có gia đình thấp hơn, và tuổi thọ cao hơn so với những người không xây dựng gia đình. Rõ ràng gia đình có một giá trị to lớn đối với cá nhân và đối với xã hội. Cho nên, vì xã hội mà chúng ta cần bằng mọi cách để củng cố gia đình.
Trong thời gian qua, trên thế giới cũng như trong từng nước đã diễn ra những thay đổi lớn lao về mặt dân số và mức sống. Do hoàn cảnh này hay khác, hàng triệu, hàng chục triệu người đã rời bỏ quê hương bản quán, cắt đứt hoàn toàn hay ít nhiều mối liên hệ với người thân, họ hàng, với bạn bè hoặc xóm giềng. Tình hình đó đã ảnh hưởng rõ rệt đến đời sống gia đình.
Nếu trước kia, gia đình tồn tại dưới hình thức đại gia đình phong kiến, trong đó nhiều thế hệ và nhiều cặp vợ chồng cùng một gia tộc sống chung dưới một mái nhà thì nay hình thức đó đã tan vỡ. Ngày nay phần lớn các gia đình chỉ gồm một vợ một chồng và con cái chưa có gia đình riêng của họ. Hình thức gia đình mới này ưu việt hơn hẳn kiều gia đình cũ vì nó đáp ứng được những nhu cầu của con người hiện đại. Nhưng hình thức gia đình mới đó hiện vẫn đang trải qua giai đoạn hình thành, chưa xác định được đầy đủ những đặc điểm và ưu thế của nó, và vì vậy chưa có được độ vững chắc cần thiết. Đó là lý do xảy ra một số lượng đáng kể các vụ ly hôn ở hầu hết các nước trên thế giới....
Theo thng kê  gn đây (tính đến2011) M 53 % , ở Anh 47 %, ở Tây Bạn Nha 61 %, ở Nga 51 %, ở Bồ Đào Nha 68%, ở Hungary 67, ở Pháp 55 %, ở Cộng Hòa Séc 66%, ở Bỉ 71 %... cặp hôn nhân đ bể.

Tuy vy, trong lúc người ta đang thi đua nhau ly d thì cp v chng gi k lc Guinness v cuc sng hôn nhân lâu nht thế gii là c ông John 101 tui và c bà Amelia 99 tui. Các c chung sng đến nay đã 82 năm (tính đến 2005). Cp v chng này làm l cưới trong nhà th Công Giáo La Mã ti thành ph Providence, thuc tiu bang Rhode Island vào năm 1923 và có vi nhau 2 cô con gái. Cô út hin đang sng chung vi hai c. Khi được hi bí quyết nào giúp hai c sng hnh phúc đến “Đu bc răng long” như vy. C ông đáp: “ Có bí quyết gì đâu, c c gng nhn nhn và hiu biết ln nhau mà thôi”.
Đó là kinh nghiệm của phương Tây. Nhẫn nhịn và hiểu biết lẫn nhau vẫn là cẩm nang hạnh phúc gia đình ở cả những phương trời khác? Ví dụ như Á Đông chúng ta chúng ta thì sao?


Không! Tôi không thể nào xa rời người bạn đời đã đối xử với tôi quá tốt như thế!



Cách đây đã lâu, báo “Ngôi Sao”, xuất bản tại Phi-líp-pin đã dẫn một câu chuyện về “Hai vợ chồng người nông dân” như sau:

Có một anh nông dân kia đã lập gia đình được hơn mười năm, nhưng hầu như ngày nào cũng có chuyện “cơm không lành, canh chẳng ngọt”. Hai vợ chồng luôn cãi nhau không ngừng nghỉ. Một hôm vì quá bức xúc, anh nông dân đến nhà một người bạn và xin anh ta cho ý kiến:
 -Làm thế nào để tôi không những ly dị được con mụ suốt ngày gây sự ấy, mà còn làm cho mụ ta phải khổ tâm suốt đời?
Người bạn của anh ta hiến kế:
  - Nếu anh muốn chia tay và muốn làm cho mụ ấy phải khổ tâm, thì bây giờ anh hãy về và cố gắng cư xử với mụ ấy như là với một bà Hoàng Hậu. Sau đó vài tháng anh bỏ đi thì tôi dám chắc rằng mụ ta sẽ nuối tiếc và đau khổ suốt đời, vì lúc ấy không còn ai để phục dịch mụ như một bà Hoàng nữa.
Anh nông dân nghe lời về nhà làm y như lời người bạn đã khuyên. Anh ta đối xử rất tử tế với vợ và thực hiện nhanh chóng những gì chị vợ muốn, cứ như một người hầu đối với Nữ Hoàng của mình!
Thời gian trôi đi 3 tháng rồi 4 tháng… Người bạn của anh nông dân chờ mãi không thấy anh ta đến để thông báo quyết định ly dị. Sốt ruột, người bạn đến tận nhà thăm hỏi và được anh nông dân trả lời:
Làm sao tôi có thể chia tay với nàng được, bởi vì từ ngày tôi đối xử với nàng như một bà Hoàng, thì ngược lại nàng cũng đối xử với tôi như một ông Vua? Không! Tôi không thể nào xa rời người bạn đời đã đối xử với tôi quá tốt như thế!

Các bạn thân mến! Các bạn có muốn được đối xử như những Ông Vua, Bà Hoàng không? Có muốn được tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình yêu? Muốn vậy? Thì còn chờ đợi gì nữa mà chúng ta không học tập người nông dân này và hai cụ John-Amelia nhỉ?

Hãy đốt lên ngọn lửa yêu thương trong tổ ấm của mình!
 

Chúc các bạn hạnh phúc!

Tuesday, December 22, 2015

Nhân dịp Giáng Sinh Nói Chuyện Yêu Thương - Tha Thứ - Cứu Giúp



Thiên Chúa là tình yêu, bởi vậy ngài sinh ra loài người có bản năng sống yêu thương. Vì yêu thương kẻ khác mà chúng ta phải biết sống tha thứ, cứu giúp... Để mừng ngày sinh nhật của Chúa, tôi xin nói chuyện về yêu thương - tha thứ - cứu giúp mà Thiên Chúa đã ban phát và dạy dỗ cho chúng ta.

Chuyện kể rằng một đôi vợ chồng trẻ, Gim và Đêla, tuy nghèo tiền của nhưng rất giàu tình thương đối với nhau. Giáng sinh sắp tới, Đêla tự hỏi phải tặng Gim món quà gì đây. Nàng muốn tặng chàng sợi dây cho chiếc đồng hồ của chàng. Nhưng nàng không có đủ tiền để mua. Vì thế nàng nẩy sinh một sáng kiến : Nàng có bộ tóc dài rất đẹp, nàng rất quý nó và rất hãnh diện vì nó. Nàng quyết định cắt ngắn bộ tóc và đem bán để mua cho Gim sợi dây đồng hồ.
Hôm áp lễ giáng sinh, từ phố về, nàng cầm trong tay một chiếc hộp rất đẹp đựng sợi dây đồng hồ mạ vàng mà nàng vừa sắm được bằng mái tóc của mình. Bỗng nhiên Đêla cảm thấy lo lắng. Nàng biết Gim rất quý mái tóc dài của nàng. Nàng tự hỏi không biết Gim có buồn vì nàng cắt và bán nó đi hay không. Về tới nhà, Đêla mở cửa và thấy Gim đang đợi nàng. Tay chàng cầm một cái hộp thật đẹp đựng món quà chàng mới mua cho nàng. Khi nhìn thấy mái tóc ngắn của vợ, Gim như muốn khóc, nhưng chàng không nói gì cả. Cố trấn tỉnh, chàng trao cho nàng chiếc hộp xinh xắn. Mở hộp ra, Đêla rất đỗi bàng hoàng. Trong hộp là một bộ lược chải tóc bằng xà cừ rất đẹp. Còn chàng, khi mở món quà vừa nhận được từ tay vợ, Gim cũng ngỡ ngàng không kém. Chính lúc đó Đêla mới nhận ra rằng Gim đã bán chiếc đồng hồ vàng, món đồ quý nhất của anh, để mua lược chải tóc tặng nàng. Phút chốc cả hai đều hiểu rằng họ đã tặng nhau những gì quý giá nhất. Họ đã hy sinh tất cả cho nhau. (Phỏng theo "Món quà Giáng Sinh", "Món quà của nhà thông thái" hay "Món quà của các đạo sĩ" - nhan đề gốc tiếng Anh "The Gift of the Magi", là một truyện ngắn nổi tiếng của nhà văn người Mỹ O. Henry)
Còn bạn! Bạn có sẵn sàng hy sinh vì người thân yêu của mình?

Bạn thân mến, đó là câu chuyện nói lên tình yêu thương vô bờ bến của đôi vợ chồng trẻ. Nhưng Chúa dạy chúng ta không chỉ yêu thương người thân mà phải yêu thương cả kẻ thù của mình. “Hãy yêu kẻ thù, hãy cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em.”
Yêu kẻ thù mang lại hai điều: lợi cho mình mà cũng ích cho kẻ thù. 

1. Lợi cho mình 
Khi ta thù hận, căm ghét kẻ khác lại chính là lúc ta làm thương tổn chính bản thân ta. Kiểu nói Việt-Nam ta thật thâm sâu. Khi ta tức tối với ai, ta nói: tức mình quá sức. Khi ta bực bội với ai, ta nói: bực mình quá sức. Mình, chứ đâu phải lão kia, bà nọ, con nọ, thằng kia. 
Các nhà tâm lý phân tích cho chúng ta thế này: Khi chúng ta ghét ai, là chúng ta cho họ quyền áp đảo trên chúng ta. Quyền này xâm chiếm giấc ngủ chúng ta, khiến ta tăng huyết áp và đe doạ luôn cả sức khoẻ lẫn hạnh phúc của ta... Kẻ thù của ta chắc sẽ sướng rên lên, sẽ nhảy múa vui mừng nếu họ biết rằng sự căm ghét họ xâu xé ta như thế. Lòng căm ghét của ta đối với họ không gây thương tổn gì cho họ cả, trái lại khiến ta ngày đêm như rơi vào địa ngục, giằng xé... cuả thù ghét, không ngóc cổ lên được. 
Viên đạn căm thù có thể làm tổn thương kẻ thù, nhưng chỉ gây tổn thương kẻ thù sau khi đã xuyên qua thân xác ta. Ta bực mình, tức mình, giận mình... trước khi thằng nọ, con kia... bị ảnh hưởng bởi cái bực "mình" của ta.

Trong hồ sơ bệnh án của một bác sĩ kia, có ghi nhận một trường hợp này: Sau một thời gian điều trị bệnh cho cô B, thấy không thuyên giảm, bác sĩ A đề nghị Sở Y Tế cho cô B nghỉ việc, ăn lương hưu. Sở nhận đơn. Nhưng trước khi ra quyết định, thì cho thử máu lần nữa. Lạ thay, không thấy dấu hiệu của căn bệnh như ghi trog hồ sơ của bác sĩ A. Bác sĩ cũng ngạc nhiên, cho thử lần nữa, kết quả cũng âm tính. Bác sĩ hỏi cô bệnh nhân xem có uống thuốc gì, có chạy thầy chạy thuốc bắc nam nào khác không, thì cô lắc đầu : không. Chợt nghĩ ra điều gì đó, cô nói, nhưng mà mới đây, tôi có tha thứ cho một kẻ mà tôi coi là tử thù, thù đến chết, mối thù này làm tôi mất ăn mất ngủ nhiều năm. 
Ngày nay nhiều người đồng ý với nhận định này: kẻ nuôi thù hận, dễ mắc các chứng bệnh như đau dạ dày, sỏi thận, sạn gan, tăng huyết áp.... Ai oán thù, thì dễ bị những chứng đó, chứ không phải ngược lại, tức là thấy ai bị những bệnh trên ta kết luận, đúng là ông này có thù oán ai, chứ không sai, thì ta đã kết luận, kết án hơi hồ đồ, và có thể sa vào tội xét đoán.
Ngạn ngữ Tây phương có câu: một vạn bạn vẫn chưa đủ, một kẻ thù đã là dư, đã là quá nhiều. Bởi vì chỉ cần một kẻ thù thôi, cũng đủ hành hạ ta, xâm chiếm trí óc ta, khiến ta không vươn lên được.

Biến thù thành bạn, lợi cho mình như thế đó. Và biến thù thành bạn còn lợi cho kẻ thù nữa. 

2. Ích cho kẻ thù 
Khi ta bị ai làm tổn thương, ta đáp lại hành động làm tổn thương đó bằng một lời nói, một cử chỉ tử tế, thì không chỉ lợi cho mình, như phân tích trên đây, mà lại giúp ích nhiều cho người làm ta tổn thương, tức cho kẻ thù của ta. 
Bruce Larson có kể một mẩu chuyện hơi khôi hài một chút về chính mình để minh hoạ cho quan điểm trên đây : lợi cho kẻ thù.
Số là vào một buổi chiều giờ cao điểm, Larson đang xếp hàng lên xe bus, thì có một bà phốp pháp xông vào ngay trước mặt ông và suýt nữa làm ông té nhào. Larson bèn giở giọng xin lỗi cách xỏ xiên: "Xin lỗi bà, tôi không cố ý xô vào bà mạnh như thế đâư!” Phản ứng của bà trước câu nói giả vờ của Larson thật ngạc nhiên. Bà ta cứ nghĩ Larson xin lỗi thật, nên gương mặt bà giãn nở ra, các vết nhăn thay đổi vị trí, bà lên tiếng: "Lẽ ra tôi phải xin lỗi mới đúng chứ. Làm sao ông lại có thể tử tế với tôi đến thế sau khi tôi đã thô lỗ với ông?" Lúc này, thì chàng Larson nhà ta mới lâm vào bối rối, chàng chẳng biết nói gì. Bà kia đã đáp lại sự tử tế giả vờ của chàng giống như chàng tử tế thật. Và ít ra là ngay lúc đó, bà đã biến đổi thật. Gom hết thông minh của mình lại, chàng ta cũng chỉ có thể kết luận thế này: "Tử tế với thiên hạ, không bao giờ thiệt thòi đâư!” Larson lập tức nhận ra rằng khi đáp trả bằng tình yêu đối với những ai làm hại mình, những kẻ thù của mình, thì mang lại lợi ích cho cả hai phía, hơn là trả đũa bằng căm ghét. 
Thánh Ghandi nói lý lẽ hơn: Tình yêu phải tiêu diệt hận thù. Nếu hận thù không bị tiêu tan, ấy là vì tình yêu chưa đủ mạnh. Cũng chính Ghandi, ngưỡi chủ xướng dành lại độc lập cho Ấn độ bằng con đường bất bạo động, đã nói về người Anh, là kẻ thù, là người áp bức dân tộc ông như sau: “Họ sẽ phải ra đi như những người bạn.” Nhờ đó Ấn Độ đã giành độc lập mà không phải xảy ra chiến tranh, đổ máu, không phải hàn gắn vết thương chiến tranh... như nhiều nước khác, trong đó có Việt Nam.

  Vì yêu thương kẻ thù mà chúng ta phải tha thứ cho họ. Không tha thứ có nghĩa là chúng ta không vâng lời ngài và tự chuốc lấy đau khổ, tự hành hạ mình...
Nhưng tại sao tôi phải tha thứ? Có người bảo Chúa dạy chúng tha phải ta thứ đã ghi rõ trong Kinh Thánh! Nhưng nếu tôi không tin Chúa thì sao? Khi một người gây tổn thương hay thiệt thòi cho tôi, tôi sẽ có hàng trăm lý do để không tha thứ cho người đó. Trước hết là vì tôi không muốn người đó tiếp tục gây đau khổ cho người khác, tôi không tha thứ vì tôi phải dạy cho người đó một bài học để người đó hoàn thiện mình hơn. Tôi không tha thứ vì ít ra người đó phải lãnh lấy hậu quả của việc mình làm, từ đó tôi giúp cho người ta nhìn thấy vấn đề để biết xử sự khôn ngoan hơn. Tôi cũng có thể viện lý do rằng, tôi là nạn nhân tại sao tôi phải tha thứ? Tôi là người vô tội, sao tôi lại phải giải hòa trước? Làm sao tôi tha thứ được khi người đó chưa nhìn thấy lỗi của mình? Tại sao tôi là người bị tổn thương mà tôi lại phải hy sinh, phải chịu thiệt thòi thêm nữa?...


Nếu bạn cũng thắc mắc như tôi, thì xin hãy nghe kể một câu chuyện của Lep Tolstoi về lòng hận thù.
     Chuyện kể rằng, có người ăn mày đã bị một kẻ quyền quý xua đuổi. Không những vậy, kẻ quyền quý kia còn ném vào con người khốn khổ một hòn đá để xua đuổi. Người ăn mày vô cùng oán hận, ông ta đã nhặt lấy hòn đá với tâm nguyện trả thù tên nhà giàu khốn kiếp. Ông ta cho nó vào bị và luôn mang theo bên mình để ghi lòng tạc dạ mối thù này.
Vài chục năm sau, cơ hội đã đến với người ăn mày khi mà kẻ quyền quý kia phạm trọng tội. Người ăn mày cho rằng đã đến lúc ném trả kẻ độc ác kia hòn đá hận thù. Người ăn mày đứng bên đường chờ đợi người ta dẫn giải kẻ tử tội đi qua, lòng đầy uất hận. Nhưng khi trông thấy bộ mặt thiểu não đến thảm hại của kẻ thù năm xưa, ông ta chợt nhận ra rằng hắn ta bây giờ còn khổ hơn cả một kẻ tận cùng của xã hội như mình. Tay nắm chặt hòn đá  căm thù năm nào, nhưng ông ta không sao có thể ném vào một kẻ mà cuộc đời hắn chỉ còn tính bằng giờ, bằng phút.
Kẻ tử tội đã đi qua, người ăn mày cầm hòn đá trên tay và tự hỏi:
“ Tại sao ta lại phải đeo nó trên mình suốt mấy chục năm qua nhỉ?”
    
Trong thời gian học ở Nga, tôi từng được nghe câu chuyện về hai cựu tù nhân của Phát Xít Đức cũng thật hay.
Một người hỏi:
- Anh đã tha thứ cho bọn Phát Xít chứ?
- Rồi.
- Còn tôi, tôi chưa thể tha thứ cho bọn chúng, tôi vẫn bị gặm nhấm bởi mối hờn căm đối với bọn chúng!
- Ôi, nếu thế thì anh vẫn còn bị giam cầm trong ngục của chúng.
Anthony de Melo Sj. đã nói: “Kẻ thù của ta, không phải là những kẻ căm ghét ta, mà là những người ta căm ghét...”
    Vậy các bạn có kẻ thù không? Nếu có thì hãy quên đi nhé, đừng tự giam mình trong nỗi đau thù hận, đừng mang hòn đá hận thù theo mình làm gì cho mệt. Nếu bạn cầu xin cho kẻ thù của bạn gặp tai họa, thì kẻ đó cũng chẳng sao đâu, mà chính tâm hồn của bạn mới gặp tai họa.


Trên đây chúng ta đã nói chuyện yêu thương và tha thứ, còn cứu giúp thì sao nhỉ? Chúng ta cần giúp kẻ khác, vì giúp người chính là giúp mình vậy!
Thật vậy! Hôm nay bạn tôi nói: "Hãy trao cho người khác lòng tốt, bạn sẽ được nhận lại lòng tốt."
Để chứng minh cho quan điểm này, tôi xin kể một câu chuyện:
Những ai muốn có hạnh phúc, hãy giúp người khác tìm được hạnh phúc của họ, bởi sự thành đạt của một người gắn liền với sự thành đạt của tất cả.
Có một huyền thoại thật hay về người nông dân tốt lành kia. Ông nông dân này trồng được những quả Bí Ngô rất to và ngon. Vì thế hầu như năm nào những quả Bí Ngô của ông cũng được chọn để tiến Vua. Nhà Vua biết tiếng người nông dân này và cho người đến học cách canh tác để nhân rộng ra cả nước.
Khi người của nhà Vua đến sống cùng người nông dân này để học tập, anh ta phát hiện ra một chuyện lạ. Đó là người nông dân này mỗi khi chuẩn bị gieo hạt, thì ông ta lại đem chia sẻ những hạt giống tốt nhất của mình cho mọi người. Ngạc nhiên, sứ giả của nhà Vua hỏi thì được trả lời rằng:
-         Nếu tôi không chia cho họ những hạt giống tốt của tôi, thì họ sẽ gieo trồng bằng những hạt giống tồi của họ. Như thế trên cánh đồng sẽ có rất nhiều những ruộng Bí Ngô chất lượng kém. Vậy mà, những con ong, con bướm... nó đâu có phân biệt được đâu là ruộng của tôi, đâu là ruộng của họ. Kết quả là những con ong, con bướm... sẽ thụ phấn lẫn lộn những giống tồi của mọi người vào ruộng Bí Ngô tốt nhất của tôi. Thế thì làm sao tôi có thể có những quả Bí Ngô tuyệt hảo để dâng lên nhà Vua?
Các bạn thân mến! Người nông dân mà tôi vừa kể đã nhận thức được sự liên hệ của cuộc sống. Những quả Bí Ngô của ông ta sẽ không thể nào to và ngon được trừ khi những quả Bí Ngô của những người hàng xóm cũng to và ngon.
Trong cuộc sống của chúng ta cũng vậy. Những ai muốn có được cuộc sống tươi đẹp, phải giúp cho người khác tìm được cuộc sống tốt đẹp cho họ. Những ai muốn có hạnh phúc, hãy giúp đỡ người khác tìm được hạnh phúc của họ, bởi sự thành đạt của một người gắn liền với sự thành đạt của tất cả.

Câu chuyện về Yêu Thương - Tha Thứ - Cứu Giúp tưởng như đã hết! Nhưng tôi lại nhớ lời một người bạn: "Có lẽ chỉ nên tha thứ cho người biết lỗi, còn với người không biết nhận lỗi,... thì họ cũng chẳng cần ai tha thứ?"
Tôi suy ngẫm và nhớ lại câu chuyện sau:
Một vị thiền sư nhìn thấy con bọ cạp rơi xuống nước, bèn quyết tâm cứu nó. Ai ngờ vừa chạm vào nó, đã bị nó đốt vào tay. Vị thiền sư không sợ hãi, lại một lần nữa ra tay, lần này ông lại bị đốt.
Người bên cạnh nói: “Nó lúc nào chẳng đốt người, hà tất phải cứu nó?”.
Vị thiền sư đáp: “Đốt kẻ khác là bản năng của con bọ cạp, còn lương thiện, tha thứ, cứu giúp... là bản năng của tôi, sao tôi có thể vì bản năng của nó, mà vứt bỏ bản năng của tôi?”.
Quả là như vậy! Thiên Chúa sinh ra chúng ta với bản năng lương thiện, tha thứ, cứu giúp kẻ khác... Nhưng vì chúng ta đã xa rời Ngài, cho nên mới sinh ra tội lỗi. Chính bởi vậy mà Ngài đã phải xuống thế làm người để cứu chuộc chúng ta, từ đó chúng ta đã kỷ niệm ngày ngài xuống thế làm người là ngày Giáng Sinh hôm nay!

Chúc các bạn một Giáng Sinh vui vẻ, đầm ấm và hết lòng yêu thương - tha thứ - cứu giúp... lẫn nhau!

Sunday, November 15, 2015

Ngày 20-11 kể chuyện trường đại học tổng hợp Stanford.

Một hôm, anh A lái xe trên một con đường nhỏ, khi anh ta đang nhìn ngắm phong cảnh tươi đẹp, thì tài xế của chiếc xe chở hàng đi ngược chiều bỗng hạ cửa kính xuống lớn tiếng nói: “Chó!”.
Anh A càng nghĩ càng điên tiết, quyết định hạ cửa kính xuống quay đầu mắng chửi: “Mày mới là chó ấy!”.
Vừa mắng chửi xong, thì anh đụng phải một đàn chó đi ngang qua đường.

Mày mới là chó ấy!
Bạn thân mến! Đừng vội hiểu lầm ý tốt của người khác, điều này không chỉ thiếu tôn trọng đối phương, mà còn khiến bạn chịu thiệt thòi hơn. Trước khi tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân, hãy học cách kìm nén cảm xúc, nhẫn nại quan sát, tránh xảy ra những chuyện đáng tiếc!
Bạn có biết rằng trên thế giới này từng xảy ra câu chuyện thật đáng tiếc, cũng chỉ vì không thực hiện lời khuyên trên đây. Hay cũng có thể vì chưa biết lời khuyên này!

Chuyện kể rằng vào cuối thế kỷ 19 có đôi vợ chồng trông vẻ quê mùa tới trường đại học Harvard. Hai người ăn mặc giản dị, thậm chí có thể nói là nghèo nàn. Vì bộ com-lê của người chồng đã mòn xơ cả chỉ, còn chiếc váy của người vợ đã bạc màu. Họ xin gặp ngài hiệu trưởng, cô thư ký không vui, gắt gỏng:
- Ông ấy bận rộn cả ngày!
Người vợ trả lời:
-Không sao, chúng tôi sẽ chờ!

Suốt một thời gian, cô thư ký không thèm để ý đến họ, trong lòng hy vọng rằng hai người rốt cuộc sẽ chán ngán mà bỏ đi. Nhưng họ vẫn không nản lòng chở đợi... Thế rồi ngài hiệu trưởng ra vẻ mặt lạnh lùng của một nhân vật quan trọng, lơ đãng nghe người phụ nữ nói:
- Chúng tôi có một đứa con trai từng theo học một năm tại trường Harvard của ngài. Cháu yêu trường lắm và cảm thấy sung sướng vì đã được học ở đây. Nhưng chẳng may con tôi đã chết trong một tai nạn (Có tài liệu nói bị thương hàn, có tài liệu nói bị giết). Tôi và chồng tôi muốn xin ngài để chúng tôi làm một cái gì đó kỷ niệm cháu ngay trong khuôn viên trường…
Ngài hiệu trưởng ngạc nhiên, ông nói một cách thô lỗ cộc cằn:
- Thưa bà, chúng tôi không thể dựng tượng cho mỗi người đã từng theo học ở Harvard rồi sau đó bị chết. Nếu chúng tôi làm như vậy thì ngôi trường này sẽ trông giống như một nghĩa trang!
 Người phụ nữ nhanh chóng giải thích:
- Ồ, không phải như vậy. Chúng tôi không có ý định xây dựng một bức tượng. Chúng tôi nghĩ sẽ xây một tòa nhà cho nhà trường.
Ngài hiệu trưởng nhìn người đàn bà quê mùa nói:
-Một tòa nhà! Thế bà có biết một tòa nhà trị giá bao nhiêu không? Chúng tôi phải bỏ ra bảy triệu rưỡi đô-la mới dựng lên ngôi trường này đấy! ( Có tài liệu nói 70,5 triệu)

Người phụ nữ im lặng một lát. Ngài hiệu trưởng có vẻ hài lòng. Bây giờ thì ông có thể rời khỏi họ. Người phụ nữ quay lại phía chồng và nói nhỏ:
- Xây một trường đại học chỉ tốn ngần ấy thôi sao? Tại sao chúng ta không xây một trường đại học riêng?
 Người chồng gật đầu đồng ý. Thế rồi họ tìm đến Palo Alto (bang California), bỏ tiền xây dựng nên một ngôi trường đại học mới mang tên họ – trường đại học tổng hợp Stanford.
Ngài hiệu trưởng đáng kính và cô thư ký đã không biết rằng:
 Người vợ mặc chiếc váy bạc màu cùng người chồng khoác bộ đồ đã xơ xác chính là ông bà Jane và Leland Stanford, một trong 4 gia đình giàu nhất nước Mỹ thời đó.
Sân chính (Main Quad) và vùng chung quanh, nhìn từ Tháp Hoover
Theo wikipedia Viện Đại học Leland Stanford Junior, thường được gọi là Viện Đại học Stanford hay chỉ Stanford,[1]  viện đại học tư thục thuộc khu vực thống kê Stanford, California (Hoa Kỳ). Khuôn viên chính của viện đại học này rộng rãi và đẹp đẽ, nằm cách San Francisco 60 kilômét về phía đông nam, nó ở phần chưa được sáp nhập của Quận Santa Clarabên cạnh thị trấn Palo Alto, và nằm ở trung tâm Thung lũng Silicon cả về vị trí địa lý và lịch sử. Là viện đại học có diện tích lớn thứ hai trên thế giới, Viện Đại học Stanford có chương trình đầy đủ cho sinh viênđại học cũng như sinh viên sau đại học, cùng với một trung tâm y khoanổi tiếng và nhiều trung tâm nghiên cứu và dự án phục vụ. Cùng vớiViện Đại học Harvard, Viện Đại học Yale  Viện Đại học Princeton, Viện Đại học Stanford nằm trong nhóm những viện đại học tốt nhất của Hoa Kỳ.
Viện Đại học Stanford được thành lập bởi Leland Stanford, trùm tư bản vềđường xe lửa  Thống đốc California, và vợ ông, Jane Stanford. Viện đại học được đặt theo tên người con duy nhất của hai vợ chồng, Leland Stanford, Jr., anh chết do bệnh thương hàn khi còn trẻ. Những người dân địa phương và các thành viên của viện đại học thường gọi trường là The Farm ("Trại"), vì trường nằm tại địa điểm đã từng là trại nuôi ngựa của Leland Stanford.
Giấy phép thành lập Viện Đại học Stanford được viết ngày 11 tháng 11 năm1885 và được chấp nhận bởi Ban Quản trị đầu tiên ngày 14 tháng 11. Viên đá móng được đặt xuống ngày 14 tháng 5 năm 1887, và trường mở cửa chính thức ngày 1 tháng 10 năm 1891 đón 559 sinh viên. Học phí được miễn. Có 15 giáo sư, trong đó bảy giáo sư đến từ Đại học Cornell. Trường được thành lập với danh nghĩa cơ sở đào tạo hỗn hợp cho cả nam và nữ, nhưng trong nhiều năm, họ vẫn hạn chế số sinh viên nữ nhập học.
Khẩu hiệu chính thức của Viện Đại học Stanford, do gia đình Stanford lựa chọn, là Die Luft der Freiheit weht. Dịch từ tiếng Đức, câu nói này của Ulrich von Hutten có nghĩa "Gió của tự do thổi." Vào lúc viện đại học được thành lập, tiếng Đức vừa mới thay thế tiếng Latinh trong vai trò ngôn ngữ chính của khoa học  triết học (và nó giữ vị trí đó cho đến Đệ nhị thế chiến).
Còn sau đây là một giai thoại khác ở trường Stanford:

CÂU CHUYỆN NHÂN QUẢ 

TẠI ĐẠI HỌC STANFORD NĂM 1892 

(Hay là Một câu chuyện có thật của 120 năm về trước)




Đây là một câu chuyện có thật xảy ra vào năm 1892 tại trường đại học Standford
Một sinh viên 18 tuổi đang cố xoay sở để trả học phí. Cậu mồ côi và không biết nhờ cậy vào ai để xin tiền. Rồi cậu nghĩ ra một cách thật hay ho. Cậu và một người bạn quyết định tổ chức một buổi hoà nhạc tại trường để gây quỹ kiếm tiền trả học phí cho cả hai.

Họ tìm đến nhà dương cầm nổi tiếng Ignacy J. Paderewski. Ông bầu của nhạc sĩ yêu cầu phải các cậu phải đảm bảo thanh toán một khoản thù lao là 2.000$ cho buổi độc tấu dương cầm. Giao kèo được thoả thuận và hai cậu sinh viên bắt tay tổ chức để buổi biểu diễn được thành công.

Ngày trọng đại đó rồi cũng đến. Paderewski biều diễn tại Standford. Nhưng không may, hai bạn trẻ không thể xoay sở để bán hết số vé. Tổng số tiền mà họ thu được chỉ vỏn vẹn 1.600 $. Thất vọng, họ tìm đến Stanford để giải thích hoàn cảnh của họ. Hai cậu sinh viên trao hết 1.600 $ cho Paderewski cùng tấm chi phiếu 400 $ cho khoản tiền còn thiếu với lời hứa rằng họ sẽ tranh thủ thanh toán tấm séc này sớm nhất..

Paderewski nói, “Không, việc này không thể chấp nhận được.” Ông xé tấm chi phiếu, đưa lại 1.600 $ cho hai cậu sinh viên và nói: “Đây là 1.600 $. Hãy thanh toán mọi chi phí mà các bạn còn thiếu nợ, giữ số tiền mà các bạn cần để thanh toán học phí, tôi chỉ lấy phần tiền còn dư.” Hai cậu sinh viên ngạc nhiên và rối rít cám ơn Paderewski.

Nó chỉ là một nghĩa cử nhỏ bé thể hiện một tấm lòng tử tế, nhưng rõ ràng cho thấy rằng Paderewski là một con người có nhân cách lớn.

Tại sao ông ta phải giúp hai thanh niên mà ông chẳng hề quen biết. Chúng ta ai cũng tình cờ gặp những tình huống như vậy trong đời mình. Và hầu hết chúng ta chỉ nghĩ: “Nếu giúp họ, chuyện gì sẽ xảy ra cho ta?” Nhưng những con người vĩ đại thì lại nghĩ rằng: “Nếu ta không giúp họ, điều gì sẽ xảy ra cho họ?” Họ giúp và không mong có sự đền đáp. Họ làm điều đó vì họ cảm thấy rằng đó là một việc đúng cần phải làm.

Paderewski sau đó trở thành Thủ tướng của Ba Lan. Ông là một nhà lãnh đạo tài ba nhưng không may, chiến tranh Thế giới xảy ra, Ba Lan bị tàn phá. Hơn 1,5 triệu người dân trong nước lâm vào cảnh đói và không có tiền để cung cấp cái ăn cho họ. Paderewski không biết cầu cứu ở đâu, ông quyết định tìm đến Tổ chức Cứu trợ Lương thực Hoa Kỳ để xin giúp đỡ. Lãnh đạo của tổ chức này lúc bấy giờ là Herbert Hoover, sau này trở thành Tổng thống Hoa Kỳ. Hoover đồng ý giúp và nhanh chóng gửi hàng tấn ngủ cốc để cứu đói cho người dân Ba Lan.

Thảm họa được đẩy lùi. Thủ Tướng Paderewski cảm thấy nhẹ nhõm. Ông quyết định sang Mỹ gặp Hoover để đích thân cảm ơn. Khi Paderewski bắt đầu nói lời cảm ơn Hoover vì nghĩa cử cao thượng của ông, thì Hoover vội cắt ngang và nói: “Ngài không cần phải cảm ơn tôi, thưa Thủ Tướng. Có lẽ ngài không còn nhớ câu chuyện này, nhưng vài năm trước, ngài đã giúp hai cậu sinh viên trẻ tuổi tiếp tục học đại học tại Hoa Kỳ, và tôi là một trong hai sinh viên ấy.”

THẾ GIỚI NÀY ĐÚNG THẬT LÀ TUYỆT VỜI, KHI BẠN CHO ĐI THỨ GÌ, BẠN SẼ NHẬN LẠI ĐƯỢC NHỮNG ĐIỀU TƯƠNG TỰ. 

Martine Đức Nguyễn, C/N 2012/09/27

Trên đây là quan điểm của https://immstories.wordpress.com/tag/1892/ tôi cũng có quan điểm tương tự Càng cho đi nhiều, bạn càng nhận được nhiều - Đền Đáp Bằng Chia Sẻ

 http://blog.ichuvanan.org/2015/10/cang-cho-i-nhieu-ban-cang-nhanj-uoc.html


Bạn có thấy tiếc cho cô thư ký, ngài hiệu trưởng, trường đại học Harvard và bạn có nhớ rằng Nếu ta không giúp họ, điều gì sẽ xảy ra cho họ?