Ai nói Hà
Nội buồn dù trời Đông ảm đạm
Hay đêm mưa dầm dề, trời trở lạnh tái tê
Ai bảo Hà
Nội vào Hè là ngột ngạt
Dẫu chẳng có ngọn gió nào dỗ nín được tiếng ve
Hà Nội là tuổi thơ, có me và có sấu
Có những cơn khát cháy trưa hè
Hà Nội là tình yêu đầu đời man mác nhớ
Có say men, mà chưa biết đam mê
Anh đã đến bên em với một phần Hà Nội
Có những buồn vui, mừng tủi, thương yêu
Có những ước mơ chỉ đến về đêm
Có những khát vọng không bao giờ hiểu nổi
Em đã muốn được cảm thông và chia sẻ
Đã mơ về một thế giới thần tiên
Anh biết mà, phải vậy không anh?!
Ta có một góc Hà Nội trong sâu thẳm
Và em yêu, dù ai đó chẳng thể yêu
Và em tin, dù chẳng thể nào tin được
Và em nhớ, dù chẳng gì đáng nhớ
Và em vẫn khát khao như chẳng thể nào nguôi...
Miễn chê, ANTA đúng là 1 nhà thơ, 1 nghệ sỹ. Tâm hồn luôn lai láng chảy
ReplyDelete