Friday, May 31, 2013

Mười ngón tay đeo nhẫn

Tamara Breuer
Truyện ngắn tham gia vào cuộc thi: "3 Minute Fiction" của NPR.
Đề tài "kể về một câu chuyện mà trong đó một nhân vật tìm thấy một cái gì đó họ không có ý định trả lại".

Nhẫn cưới - iStockphoto.com
Cô tìm thấy chiếc nhẫn đầu tiên trong một đêm sặc mùi cơ thể và bia. Khách hàng cuối cùng của quán bar đã từ bỏ hy vọng dụ dỗ cô lên giường và loạng choạng đi, bỏ lại cô một mình dọn dẹp, tẩy uế những tàn dư để lại trong sự tuyệt vọng của họ. Cô lau sàn nhà vội vã, như thể muốn trốn thoát càng nhanh càng tốt khỏi cái nơi đã khiến cô cảm thấy nổi da gà và buồn nôn này.

Mắt cô bỗng bắt gặp một tia vàng lóng lánh trong góc tối. Cô cúi xuống và nhặt lên một cái vòng kim loại mảnh dẻ trong đống đất bụi.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một chiếc nhẫn cưới mà lại không nằm trên ngón tay đeo nhẫn; Cô tự hỏi, cái ngón tay trần không còn đeo nhẫn đấy bây giờ đang ở đâu, liệu nó có cảm thấy ngượng nghịu thiếu vắng không? Hay có khi nó lại cảm thấy được tự do, thoải mái hơn?

Ngày hôm sau, một người đàn ông trung niên dáng vẻ mệt mỏi chạy vội vào quán bar và hỏi cô liệu cô có tình cờ tìm thấy chiếc nhẫn cưới của anh ta hay không. Cô nhớ  tối hôm trước thấy anh ta ngồi cùng một phụ nữ tóc nâu, một người phụ nữ không đeo nhẫn.

Cô mỉm cười xin lỗi và hứa sẽ cho anh ta biết nếu có tin tức thêm về chiếc nhẫn. Ngay sau anh ta khi rời quán bar, cô đeo chiếc nhẫn vào ngón tay mình. Đêm đó, không có người đàn ông nào nán lại xung quanh cô và cô đóng cửa quán bar sớm nửa giờ so với đêm trước.

Cô tìm thấy cái nhẫn thứ hai và thứ ba chỉ sau đó vài ngày. Một cái nằm giữa bức tường và quầy bar và cái kia cô nhặt được ở gần lối vào chính. Lần này, hai người phụ nữ bước vào quán hỏi tìm nhẫn vẫn còn mặc đúng bộ quần áo giống như đêm trước. Cô trả lời họ giống hệt như đã trả lời người đàn ông đầu tiên đến tìm nhẫn. Họ nhìn xuống ba cái nhẫn đeo chồng chất trên ngón tay đeo nhẫn của cô rồi bỏ đi, không nói gì.

Trong cuộc sống của mình, cô dành rất ít thời gian suy nghĩ về hôn nhân, nhưng bây giờ nó đột nhiên xâm chiếm tâm trí cô. Mỗi khi cô tìm thấy một chiếc nhẫn "đi lạc", cô làm sạch nó và giả vờ như nó còn mới nguyên, được làm ra chỉ để dành cho cô. Cô thậm chí mơ màng tưởng tượng về những người đàn ông đẹp trai đã trao nhẫn cho cô, và mặc dù họ có quốc tịch và tính cách khác nhau, họ đều giống nhau ở một điểm là ai cũng tôn thờ cô.

Chỉ trong thời gian có một vài tháng mà mỗi xăng ti mét trên ngón tay cô đã được trang trí bằng nhẫn cưới.

Phục vụ bia với các ngón tay bọc vàng quả là một nhiệm vụ khó khăn, vì chai cốc cứ trượt khỏi tay cô. Cô không còn phải bận tâm ngó nhìn vào bên trong bình típ ở giữa sau mỗi lần phục vụ khách hàng, cô biết rằng nó sẽ rỗng tuếch. Manager của cô hỏi cô một cách lịch sự liệu cô có thể cởi bỏ bớt nhẫn của mình trongg giờ làm việc được không. Nhưng cô không thể chịu đựng được ý nghĩ rằng mình sẽ phải từ bỏ Adam, Julian, Pablo, Manuel, Conrad, Griffin, Nadim và Alex.

Cô đã mắc một sai lầm khi đến chỗ làm trễ năm phút vào tối thứ Sáu. Cô thấy tay quản lý của cô đang khoanh tay đợi cô. Đó là lần đầu tiên cô bị đuổi việc. Nhưng lúc đó cô chỉ có được một ý nghĩ là là đêm này cô sẽ rất hạnh phúc vì cô có thể dành toàn bộ thời gian, chỉ một mình cô với những ước mơ của mình.

Trong khi hình ảnh của những đôi mắt và xương gò má đàn ông xoay vần trong tâm trí, cô trèo lên giường và từ từ quan sát dấu ấn cơ thể của mình để lại trên nệm. Cô cảm thấy như cơ thể của mình vẫn như xưa, nhưng hình dáng của hai bàn tay cô đã thay đổi. Những vết hằn của mỗi chiếc nhẫn để lại dấu vết rõ rệt trên vải trải giường, các ngón tay của cô bây giờ trông giống như những con sâu róm hay con rết. Chúng tự tách hẳn ra thành những cá thể hoàn toàn độc lập, mỗi con một kiểu, cong mình uốn lượn bò quanh đệm của cô và hoàn toàn bỏ rơi* phần còn lại của cơ thể cô.


Dịch từ nguyên bản được đăng trên NPR.ORG


[*] nguyên bản: "shedding the rest of her body completely."

2 comments:

  1. Thấy hay hay, hơi có liên quan đến quán bar thì dịch. Để anh em đi Bistro De Hanoi có câu chuyện mà bàn tán ;)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Không biết có ai dự thi cuộc thi này, mà lại viết về những người tháo nhẫn ra không anh VH? Chỉ là không trả lại nhẫn thì dễ quá, không trả lại người mới khó chứ!!!

      Delete