Friday, December 7, 2012

Bệnh Vô Cảm



Đại khủng hoảng là thời kỳ suy thoái kinh tế toàn cầu diễn ra từ năm 1929 đến hết các năm 1930 và lấn sang đầu thập kỷ 1940, bắt đầu sau sự sụp đổ của thị trường chứng khoán Phố Wall vào 29 tháng 10 năm 1929 (còn được biết đến như Thứ Ba Đen tối). Nó bắt đầu ở Hoa Kỳ và nhanh chóng lan rộng ra toàn Châu Âu và mọi nơi trên thế giới, phá hủy cả các nước phát triển. Thương mại quốc tế suy sụp rõ rệt, từ thu nhập cá nhân, thuế, lợi tức đều bị ảnh hưởng và suy thoái. Xây dựng gần như bị tê liệt ở nhiều nước. Từ thành thị đến nông thôn đều phải đối mặt với mất mùa, giảm từ 40 đến 60 phần trăm.[1] Các lĩnh vực khai mỏ và khai thác gỗ bị ảnh hưởng lớn nhất. Đại Suy thoái kết thúc vào các thời gian khác nhau tùy theo từng nước. Nó bị coi là "đêm trước" của Thế chiến thứ hai. (Bách khoa toàn thư mở Wikipedia)


Bệnh vô cảm
Giúp người cũng là giúp chính mình vậy. 


Từ nhỏ tôi sống ở các nhà tập thể cho tới tận bây giờ, bởi vậy dù nhà ở mặt phố thì những người hàng xóm luôn luôn là những người bạn cùng cơ quan của cha hoặc mẹ tôi. Những người hàng xóm này luôn luôn quan tâm đến nhau, đến mức có những người đã tỏ ra khó chịu vì sự quan tâm mà họ cho là quá đáng này! Có lần, khi đó anh em chúng tôi còn nhỏ và đang sống ở khu tập thể của cơ quan mẹ tôi, có một cô nhân viên của mẹ tôi đã làm thất thoát tài sản của cơ quan. Cô ấy khóc nhiều và mỗi khi cô sang gặp mẹ tôi là tôi lại bị đuổi đi chơi khá lâu! Tuy được đi chơi thoải mái, nhưng tôi rất ngạc nhiên, vì không hiểu tại sao mà mẹ tôi lại quan tâm đến việc làm mất tài sản của cô ấy như vậy? Mẹ tôi đâu phải công an cơ chứ? Chính vì thế mà cha tôi đã nhiều lần kể cho tôi nghe câu chuyện ngụ ngôn cổ "Cái Bẫy Chuột" để cho tôi hiểu rằng sự quan tâm lẫn nhau là quý giá và cần thiết. Chuyện thế này:
Ở nông trại nhỏ nọ, có một gia đình nông dân nuôi một con Gà, một con Lợn và một con Bò. Nhưng sống cùng với họ còn có một con Chuột nhỏ nữa. Một hôm, người nông dân mua về  cái bẫy chuột. Khi nhìn thấy cái bẫy, chú Chuột sợ hãi kêu lên và chạy đến gặp bác Gà! Gà nói:
-Cái bẫy đó chỉ để bắt chuột mà thôi, nó chả ảnh hưởng gì đến tôi cả, tôi còn phải lo đẻ trứng và ấp chúng! Chuột lại chạy đến gặp bác Lợn, Lợn nói:
- Cái bẫy đó là để bắt cậu à? Sợ nhỉ!
Tuy nói vậy, nhưng Lợn chẳng giúp gì cho chuột. Khi Chuột tới gặp bác Bò, Bò nói:
-         Cái bẫy đó thật là nguy hiểm, tôi biết chứ! Nhưng tôi chỉ biết cung cấp sữa cho chủ thôi, chả biết làm gì hơn cả!
Chuột rất hoang mang, nên sức khỏe giảm sút và nằm bẹp ở trong hang. Nghe được tin này thì Rắn mừng thầm, vì nó vốn thích thịt chuột, nó liền lên kế hoạch sẽ tấn công bất ngờ tại tận hang chuột trong nhà người nông dân, đồng thời tranh thủ xem mặt mũi cái bẫy chuột nó ra làm sao.
Thế rồi đến một ngày kia, Rắn độc bò qua và bị mắc đuôi vào bẫy. Nghe tiếng bẫy sập, bà chủ chạy ra xem, nhưng vì trời tối quá, bà không nhìn thấy con Rắn và đã bị Rắn cắn vào chân. Người vợ sau khi bị Rắn cắn thì sức khỏe giảm sút rất nhanh. Người chồng phải giết con Gà mái và dùng hết trúng của nó để tẩm bổ cho vợ.
Nhưng bệnh tình của bà vẫn không khá lên mà ngày một nặng hơn. Rất nhiều bà con, bạn bè đến thăm. Người chồng đành phải giết Lợn vừa để thết đãi khách, xem như một lời cảm tạ, vừa để lấy tiền lo thuốc thang cho vợ.
Cuối cùng người vợ vẫn không qua khỏi và mất. Người chồng chẳng còn cách nào khách đành phải giết bò để lo an táng cho vợ.
Thế là cả Bò, Lợn, và Gà Mái
và tất cả trứng đều đi tong, chỉ vì cái bẫy chuột …
Như vậy, một chiếc bẫy chuột dường như chẳng liên quan gì đến Gà, Lợn, Bò nhưng cuối cùng vẫn gây cho chúng những hậu quả nghiêm trọng.
Giờ đây, kinh tế thế giới đang lâm vào khủng hoảng khiến tôi liên tưởng  đến đại khủng hoảng của thế kỷ trước, nó vẫn bị coi là "đêm trước" của Thế chiến thứ hai đấy thôi! Nếu loài người chúng ta không biết lo xa, mà cứ vô tâm, vô cảm với những khó khăn này (cho dù nó có ở nơi mình sinh sống hay không), thì biết đâu đây lại chính là "đêm trước" của Thế chiến thứ ba?  

Tôi xin gửi kèm theo đây bài viết thật hay Bệnh Vô Cảm để mọi người cùng tham khảo.
P.S. Sau này tôi được biết kẻ cắp tài sản của cơ quan của mẹ tôi đã bị bắt (Chính là một nhân viên khác của mẹ tôi, nhưng ở lĩnh vực khác),  cô nhân viên phải chịu trách nhiệm của mẹ tôi chỉ bị  khiển trách vì không cẩn thận.

 BÀI VĂN 9,5 ÐIỂM VỀ "BỆNH VÔ CẢM" GÂY XÚC ÐỘNG SÂU SẮC
 
Những câu văn của em Phan Hoàng Yến , học sinh lớp 9A2 trường trung học Chu Văn An, Hà Nội đã gây ấn tượng mạnh với người đọc không chỉ bởi đề tài em lựa chọn mà còn bởi cách hành văn rất tinh tế và sắc sảo. Bài văn được cô giáo cho 9,5 điểm với nhận xét :"Em có những phát hiện và suy nghĩ sâu sắc về hiện tượng đáng buồn này. Một người có trái tim nhân hậu, đa cảm và tư duy sắc sảo như em thật đáng quý."

ÐỀ BÀI :

TRÌNH BÀY SUY NGHĨ CỦA EM VỀ MỘT SỰ VIỆC HOẶC HIỆN TƯỢNG Ở ÐỊA PHƯƠNG HOẶC TRƯỜNG, LỚP (ÐẶT NHAN ÐỀ CHO BÀI VIẾT)

BỆNH VÔ CẢM


Có được một xã hội văn minh, hiện đại ngày nay một phần lớn cũng là do những phát minh vĩ đại của con người. Một trong số đó chính là sự sáng chế ra rô-bốt, và càng ngày, rô-bốt càng được cải tiến cao hơn, tỉ mỉ hơn làm sao cho thật giống con người để giúp con người được nhiều hơn trong các công việc khó nhọc, bộn bề của cuộc sống.


 Chỉ lạ một điều: Ðó là trong khi các nhà khoa học đang "vò đầu bứt tóc" không biết làm sao có thể tạo ra một con chip "tình cảm" để khiến "những cỗ máy vô tình" biết yêu, biết ghét, biết thương, biết giận thì dường như con người lại đi ngược lại, càng ngày càng vô tình, thờ ơ với mọi sự xung quanh. Ðó chính là căn bệnh nan y đang hoành hành rộng lớn không những chỉ dừng lại ở một cá nhân mà đang len lỏi vào mọi tầng lớp xã hội - bệnh vô cảm.


Nhìn thấy cái xấu, cái ác mà không thấy bất bình, không căm tức, không phẫn nộ. Nhìn thấy cái đẹp mà không ngưỡng mộ, không say mê, không thích thú. Thấy cảnh tượng bi thương lại thờ ơ, không động lòng chua xót, không rung động tâm can. Vậy đó còn là con người không hay chỉ là cái xác khô của một cỗ máy?


Trước hết là về cái đẹp, bây giờ ra ngoài đường, hiếm ai có thể bắt gặp một người đàn ông đạp xe ung dung dạo mát, thưởng ngoạn cái không khí trong lành, tươi mát dưới những hàng cây cổ thụ vàm bóng quanh bờ hồ; một người con gái dịu hiền, yêu kiều trong chiếc váy thanh thoát tản bộ trên những con đường hoa sấu, hoa sữa đầy mộng mơ mà hầu hết là những dòng người tấp nập, vội vã, chen lấn xô đẩy trên đường, xe buýt.


 Lúc ấy cũng chính là lúc mà con người ta mất một phần tâm hồn đẹp đẽ đã bị chôn vùi dưới lớp cát. Phải chăng cũng vì như thế mà họ càng lúc càng khép chặt cánh cửa trái tim mình lại, không còn biết hưởng thụ cái đẹp mà chỉ nghĩ đến tiền, đến công việc ngày mai?

Vô cảm với cái đẹp mới chỉ là bước đầu.

 Một khi người ta đã không biết ngưỡng mộ, không biết say mê, rung động trước những điều đẹp đẽ thì trái tim cũng dần chai sạn rồi đến đóng băng Khi ấy, không chỉ là cái đẹp mà đứng trước những hành động ác độc, vô lương tâm, con người ta cũng cảm thấy bình thường, không oán trách cũng không cảm thông, động lòng với những nạn nhân bị hại. Một tháng trước, tôi đọc được một bài báo trên mạng có đưa tin về vụ một đứa bé Trung Quốc hai tuổi bị xe tải cán.


 Thương xót, đau lòng làm sao khi nhìn cô bé đau đớn nằm trên vũng máu mà không một người nào qua đường để ý, cuống cuồng gọi cấp cứu. Họ nhìn thấy rồi đấy nhưng họ lại cố tình như không thấy, đi vòng qua cô bé để tiếp tục con đường nhạt thếch, sáo mòn của mình. Càng chua xót, đau lòng, phẫn nộ hơn khi chiếc xe tải tiếp theo nhìn thấy cô bé nằm đó, vẫn thoi thóp thở, bám víu lấy cuộc đời lại vô tình chẹt cả bốn bánh xe nặng trịch đi qua người cô bé, thản nhiên đi tiếp. Người qua đường vẫn thế, vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.


 Cô bé xấu số chỉ được cấp cứu khi một người phụ nữ nhặt rác đi qua, thấy cảm thông, đau lòng nên đã bế cô đi bệnh viện. Có những con người ích kỷ, vô tâm, tàn nhẫn như vậy đấy. Không những thế, bây giờ ra đường gặp người bị cướp, bị trấn lột, bị đuổi chém nhưng lại không thấy anh hùng nào ra can ngăn, cứu giúp hay chỉ một việc nhỏ nhoi thôi là báo công an. Ðó là những con người "không dại gì" và cũng chính "nhờ" những người "không dại gì" đó mà xã hội ngày càng ác độc, hỗn loạn. Chính lẽ đó mà căn bệnh vô cảm càng được thể truyền nhiễm, lây lan.


Vô cảm còn là con đường trực tiếp dẫn đến những cái xấu, cái ác. Nó là một căn bệnh lâm sàng mà trong đó, não của người bệnh vẫn hoạt động nhưng trái tim lại hoàn toàn băng giá. Người ta đã vô cảm thì làm sao có thể thấu hiểu được nỗi đau, tình cảm của người khác. người ta chỉ nghĩ đến mình và lợi ích của riêng mình mà thôi. Nếu không vô cảm, tại sao các cô giáo ở trường mầm non lại nhẫn tâm giật tóc, đánh đập, bịt miệng các cháu bé còn ngây thơ, nhỏ tuổi?


 Tại sao một người còn chưa qua tuổi trưởng thành lại vô tư chém giết cả nhà người ta để lấy của cải? Xa hơn nữa là các công chức bình thản ăn tiền ủng hộ, trợ giúp những số phận đau thương, bất hạnh của người dân để kiếm lợi cho riêng mình. Và còn nhiều, còn nhiều hành động xấu xa hơn nữa. Tất cả những điều vô lương tâm ấy đều xuất phát từ căn bệnh vô cảm mà ra.


Chúng ta biết bệnh vô cảm vô cùng nguy hiểm nhưng lại đặt ra câu hỏi: Rốt cuộc thì nguyên nhân tại sao? Suy cho cùng, tình cảm là điều chi phối tất cả. Những người vô cảm là những người bị thiếu hụt tình yêu thương. Chính vì không cảm nhận được tình yêu thương mà người ta ngày càng lạnh giá. Một phần nữa cũng là do xã hội hiện đại quá bận rộn và đòi hỏi con người phải làm việc, làm việc và làm việc mà bỏ quên thời gian để trao nhau hơi ấm của tình thương, để ươm mầm cảm xúc.


Tình cảm như những hạt mưa, hạt mưa càng to, càng nặng thì càng dập tắt được những ngọn lửa của lòng thù hận, ghen ghét, bi ai và nó cũng như một ngọn lửa thổi bùng cháy mãnh liệt trong tâm hồn để nuôi dưỡng tiếp nguồn sống cho chúng ta. Vì vậy, điều duy nhất chúng ta có thể làm để cho căn bệnh vô cảm "không còn đất sống" là hãy biết mở cửa trái tim để biết cảm nhận, biết yêu ghét, thương giận và chia sẻ những điều tinh túy đó cho những người xung quanh mình.


"Con người ta không phải là cái đồng hồ và trái tim ta cũng không phải là cái lò xo"- một giáo sư người Anh đã nói như thế. Tóm lại, ta nhận thấy rằng căn bệnh vô cảm đang lan tràn ngày càng rộng lớn và trở nên vô cùng nguy hiểm, biến con người thành một cỗ máy vô tri chỉ biết vận động. Ðừng để điều đó xảy ra mà hãy đấu tranh để giành lại phần "người", giành lại "trái tim" mà Thượng Ðế, mà tạo hóa đã ban cho chúng ta, đào thải căn bệnh vô tình quái ác ra khỏi xã hội. (Góp nhặt)

Trần Quang Minh i vàng

2 comments:

  1. Hề hề hề,
    Cám ơn Minh về bài viết nhé.
    Nhưng nếu là mình chấm bài thì cô cậu nào đó có bài văn về bệnh vô cảm này chỉ đáng được 7 điểm thôi. Văn phong còn lủng củng lắm, chưa thật sự đáng điểm 9,5 đâu. Thua xa văn của chị em Xanh Đỏ Tím Vàng
    Hề hề hề,...

    ReplyDelete
  2. Anh ơi, hồi 1982 e suýt nữa không được chọn đi du học chỉ vì môn văn kém quá đấy ạ!

    ReplyDelete