Wednesday, August 22, 2012

Hải Đăng


Viết những dòng cuối cùng vào tờ giấy nhắc việc, dán lên cuốn lịch bàn, cô mỉm cười nhìn công việc chất cao như núi cho tuần sau, nhưng trước mắt là những ngày nghỉ cùng anh "trên từng cây số".

Lên đường trong đêm, xe chạy giữa núi rừng, đèo dốc. Tuổi thơ của cô sinh ra trong bom đạn, nhưng vẫn là ở giữa Thủ đô. Cô chỉ biết đến trèo đèo, lội suối trong những chuyến đi chơi mà thôi.


Đêm nay cùng anh ngược xuôi với những kỷ niệm thời chiến tranh, kỷ niệm sống chết cận kề bên hòm tên, mũi đạn. Để lần đầu tiên trong đời cô hiểu được nghĩa tình đồng đội, hiểu được thế nào là vào sinh, ra tử, hiểu được anh - không cần bất kỳ lời nói nào.

Xe đi trong đêm, đèn pha chiếu sáng rực cả vệt rừng trước mặt. Thì thầm bên tai cô lời anh kể về những chuyến xe không đèn, không kính, không cả cửa xe bên phụ, chỉ có tiếng gầm rú của động cơ xuyên đèo, leo dốc.

Cô căng mắt nhìn hai bên đường, tìm những dấu vết của đạn, bom. Thời gian là thứ thuốc nhiệm màu, phủ xanh những vạt rừng cháy, lấp kín những lối mòn đã vắng bước chân đi. Và quan trọng hơn, đã xóa tan nỗi sợ hãi, triệt tiêu sự kinh hoàng, giết chết những bóng ma chiến tranh đè nặng lên mảnh đất đau thương này. Chiến thắng rồi mà đồng đội của anh vẫn còn ngã xuống ở lùm cây ven đường, nơi bây giờ chỉ còn ngôi miếu nhỏ, xiêu vẹo, lâu ngày không ai hương khói.

Nhắm mắt lại, cố không để chìm vào giấc ngủ, cô để mặc những ý tưởng chợt đến, chợt đi đưa cô sát lại bên anh. Quàng tay qua vai cô, ôm sát cô vào ngực mình, anh rủ rỉ: "vì những điều lớn hơn cả cô, lớn hơn cả anh, cố gắng lên nhé!". Gật nhẹ, nép vào anh, cô thả mình vào bờ vai rắn chắc, đáng tin cậy, phó mặc cho anh tất cả hạnh phúc có thể ở trên trái đất này.

Hừng đông, mặt trời hào phóng ban phát những tia sáng trong suốt và lấp lánh. Chợt tỉnh giấc, cô gỡ tay mình khỏi bàn tay cứng ráp của anh, buộc lại mái tóc, uống ngụm nước trà trong phích và mỉm cười rạng rỡ. Phía xa là những kỷ niệm của anh, đau đớn, mất mát của anh, của cả một thế hệ hy sinh tất cả cho đất nước, tất cả vì Tổ quốc.

"Cô có biết làm thế nào để sống sót trong chiến tranh không?" - anh hỏi. "Em chắc người ta sống được qua chiến tranh vì niềm tin, chắc là chỉ nhờ có niềm tin, phải không anh?" - cô ngập ngừng trả lời.

"Thế vì sao người ta lại đánh nhau, tại sao lại gây ra chiến tranh?" - không trả lời cô, anh tiếp tục căn vặn. "Em vẫn cho là vì đức tin khác nhau, mỗi người có một lý tưởng, chẳng ai chịu chấp nhận đức tin của kẻ khác, xung đột và rồi đánh nhau." - cô trả lời rành mạch hơn.

Anh mỉm cười: "Thế cô có tin anh không?". Cô nhìn anh ngỡ ngàng: "Sao không? Em tin anh." - cô thầm thì.

"Niềm tin của cô vào anh sẽ dẫn đến sự mất còn, hay sự sống?" - anh tủm tỉm. Thì ra là thế, anh trêu cô. Cô nhắm mắt lại, bỏ qua sự trêu chọc của anh, bỏ qua cái nắng chói chang ngoài cửa sổ, bỏ qua khung cảnh hùng vĩ, tận hưởng cảm giác thanh thản, an toàn bên anh.

Cô lan man nghĩ về niềm tin, nghĩ về cái quy luật ngàn đời của con người, không bao giờ thay đổi: có niềm tin sẽ có tất cả - cả sự sống và cái chết - nhẹ nhàng và dung dị.

Xe đang chạy dọc bờ biển. Cửa Tùng, trời lẫn với biển, mây trắng đâu đó trôi lơ lửng ở ranh giới giữa thực và mơ.

Đã lâu lắm rồi, cô không còn được lựa chọn, con đường cô đi từ rất lâu rồi không còn ngả rẽ, cứ thế mà đi, gặp mô đất cao thì trèo qua, gặp hố sâu thì phải lội, gặp rắn rết thì phải tránh, gặp nắng, gặp mưa cũng vẫn phải đi thôi. Vì thế, chẳng còn chút nào thi vị, chẳng còn mạo hiểm, chẳng còn thấp thỏm, và cả một chút hồi hộp cũng chẳng còn nữa. Chuyến đi trở về với ước mơ này còn lớn hơn cả một lần được sống lại với chính mình.

Cô nhìn về phía xa, nơi ngọn hải đăng đã cháy sáng suốt đêm, dẫn lối tới bờ bến bình an. Nắm tay anh thêm một lần nữa, cô tìm cho mình bến đậu trong ánh mắt rực sáng của anh.

Emy Nona (Xem original comment)

8 comments:

  1. Admin làm thế nào toàn mất text ?

    Chèn vào hộ cái

    ReplyDelete
  2. Khong hieu nua. Trong email thay co ca tho lan tranh co ma.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Thanks admin :-)))
      Another challenge for you is find out who is the Author of this short story .
      I give you 3 days... Your clock start ticking .... Now :-))))

      Delete
    2. Người ta có tên đàng hoàng đấy chớ. Xem lại chữ ký cuối bài. Click @it.

      Delete
    3. Nick name thì không có giá trị !

      Delete
  3. Có ai để ý là anh chàng trong chuyện ngắn này xưng hô với cô gái hơi khác bình thường không?
    Không tự xưng là "tôi", mà lại gọi cô gái là "cô" và xưng "anh" !

    Hay là thời đó (sau chiến tranh?) đồng chí voi nhau người ta xưng hô như vậy?

    Ngay ca anh Tô ("Rồi hai đứa hôn nhau, hai người đồng chí") cung van xưng "anh", gọi "em".

    ReplyDelete
  4. Hề hề hề,
    Cái chuyến đi này không phải để về với Destva nên xem ra vẫn còn nhiều vé đáo để.
    Các bình loạn viên ơi, vào mua nhanh kẻo hết.

    ReplyDelete
  5. Có thể người biết "cô bán vé" là ai để dành cho chiếc vé cuối cùng chính là anh Công Thành, đề nghị anh công khai đi nhé, !!!!
    Dương thì quen Chè Thái Gái Tuyên ... rồi nên không cần xếp hàng, David VH đừng cậy quyền admin để chen ngang ..., các bạn K79 có lợi thế sân nhà nên chỉ đứng quan sát viên thôi nhé ! :-)))

    ReplyDelete