Saturday, August 18, 2012

Cho tôi một vé về thành phố Tuổi thơ

Bản dịch của Hoa [1] quá hay, mấy khổ đầu hát đúng nhạc luôn. Nếu DC ghép và chỉnh theo nhạc cả bài thì tuyệt vời. Tôi cho rằng bài hát này thể hiện đúng tâm trạng của cánh học sinh U60 ... :-)

Ai cũng muốn ... Mua một vé về Thành phố tuổi thơ, Thành phố Mộng mơ
Edita Piekha

Đặc biệt trong clip bài hát ... Có ca sỹ Edita Piekha chính là nữ ca sỹ giọng trầm Alto rất romantic, sau này bà được phong NSND của Nga năm 1988.
Edita Piekha, lãng mạn nhẹ nhàng hơn ... Người Đàn Bà Hát ... Alla Pugacheva ...  Diva của nhạc Nga, 


Trong clip còn có bao hình ảnh thành phố St Petersburg ... Gợi lại trong tôi những kỷ niệm êm đềm về thành phố Paris của Phương Bắc,,...

Tôi muốn gào lên: 
Cho tôi một vé về ... Leningrad!
Cô cashier lạnh lùng : "hết vé!"....:-))))


Gửi Quân Moscow (đang chu du Đông âu)

"Hẹn Một ngày mai về ... Cố đô [2]
Sông Nê va đó ... Vẫn đợi chờ
Mở cầu cho Cánh Buồm Đỏ Thắm
Ngược dòng Đêm trắng tuổi mộng mơ
Cung điện lung linh soi biển bắc
Nhạt nhoà ẩn hiện giữa câu thơ"


[1] Lời dịch bài hát của Phạm Công Cúc Hoa k79 có thể xem trên ichuvanan.org
[2] St Petersburg là cố đô của Nước Nga

13 comments:

  1. Có vé đấy TN ơi! Đến bây giờ mới biết em là dân Len, học trường nào? Năm nào?
    Anh biết Len khá rõ, thậm chí bây giờ vẫn còn những người bạn thân ở đó. Nguồn gốc của quan hệ với Len liên quan tới một nhân vật nữ cũng trong tập iCVA-trothaykhai. Không hiểu nhân vật này có cho phép công bố thông tin không? Vì từ đầu tới giờ im hơi lặng tiếng. Đúng là nói vòng vèo cuối cùng là trái đất tròn, ai cũng biết ai cả! Nhân vật nữ học cùng lớp với Phương Hoa tác giả của bản dịch trên.
    Vé du lịch Nga khá rẻ so với những người "tầm cỡ" như em. Đến đấy ta tính về tuổi ấu thơ sau. :-))

    ReplyDelete
  2. Nhờ có blog và những thông tin của blogger mà chúng ta phát hiện ra nhiều điều .... Thú vị....ta có thể làm những hành trình nho nhỏ ngược thời gian về miền quá khứ ...
    Hiện tại về không gian của một chuyến bay tới Len có thể làm được ngay anh ạ ...
    Nhưng thời gian dành cho một chuyến đi thì em lại chưa thu xếp được ...
    Chúc anh Thành cuối tuần vui vẻ.

    ReplyDelete
  3. Con tằm rút ruột nhả tơ
    Tơ trời là sợi chớm Thu nắng vàng
    Tơ hồng chăng dọc chăng ngang
    Tơ lòng ai dệt ngổn ngang thế này

    Sợi buồn ta gửi vào mây
    Sợi thuong sợi nhớ đợi ngày gặp nhau
    Đời người bề bộn nông sâu
    Chỉ xin dệt nốt riêng câu - chung tình!

    ReplyDelete
  4. Nhân ngắm bức tranh "3 con Tằm ăn lá dâu" của anh Tuấn...

    "Vì tằm, dâu phải đa mang
    Vì Nàng, Anh phải bay sang bên này
    Thành xưa sương khói hao gầy
    Người nay bóng hạc chân mây xa vời..."

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hạc Vàng bay mất nơi đâu
      Còn riêng mình thiếp ôm sầu vì ai !
      :-)))

      Delete
  5. Thơ hay quá mà muốn "đáp lễ" bằng tranh vẽ mà Admin chưa giúp được ...
    Bên thread "kên kên" anh Bình và DC đang quăng lựu đạn ... :-))))

    ReplyDelete
  6. HẠ TRẮNG CỦA ANH

    Một mùa hạ trắng - Thành Len - Hoa Siren - và em của anh...
    Em, chỉ có em là người duy nhất khiến anh chờ đợi, đợi chờ mỗi mùa hạ trắng...

    Hoa Siren màu tím
    Anh hái tặng em trong đêm trắng Thành Len
    Cầu đã nối lại đôi bờ bến
    Em qua rồi, chỉ còn hương Siren.

    Nhớ đi em, hoa Siren mùa hạ ấy
    Màu tím thuỷ chung của những lứa đôi
    Đêm trắng năm xưa cũng đã qua rồi
    Chỉ còn kỷ niệm vẫn nối đôi bờ bến.

    Và em ra đi, bất chợt như em đến
    Bởi ước mơ còn dang dở, ngổn ngang
    Để lời hẹn khắc khoải, đến ngỡ ngàng:
    "Anh nhớ nhé Thành Len vào đêm trắng..."

    Đêm trắng lại về, giờ thiếu bóng em
    Như đã hẹn anh đợi cầu nối lại
    Trong công viên đẫm mùi hoa dại
    Và trong anh sống lại hương Siren.

    - Đừng giận em, anh nhé Thành Len
    Cả Siren thuỷ chung năm ấy
    Bởi chẳng có gì đẹp hơn hoa tím
    Hơn mối tình đầu, trọn vẹn, đắm say.

    Đêm lại về, không có Thành Len
    Không có Siren, không có màn trắng bạc
    Chỉ mình em ngóng về nơi xào xạc
    Tiếng đàn ai theo gió cuốn lạc về...

    - Đêm ngọt ngào, còn riêng anh thao thức
    Nỗi nhớ cồn cào, anh khẽ gọi tên em
    Anh chỉ ước một mùa hạ bình yên
    Em trở lại cùng Thành Len và Siren chung thuỷ.

    Anh sẽ đợi những cây cầu nối lại
    Sẽ ngóng nhìn những đại lộ vắng tanh
    Sẽ lại hái đoá hoa tím cắm vào bình
    Đợi chờ em suốt những mùa hạ trắng!

    ReplyDelete
  7. Hay qua! Trò chơi ú tim kiểu mới của các U?0 đây.
    Thật không khác gì thì thào "Nadia, anh yêu em" qua blog!

    ReplyDelete
    Replies
    1. BTW, on the record: to hay treu Tuan, nhung chac chan khong co lien quan gi toi may cai co`m "Anonymous" trong thread nay. Chi tru moi cai "Nadia, anh yêu em" o tren (vi luoi logout / login).

      Delete
  8. How are you today Anonymous !

    Whoever you are, whatever you do

    I will be right here waiting for you !!! :-)))

    Chờ thơ của Anonimous để minh hoạ bằng tranh

    Mình rất thích bài hát Lời của Gió Quang Vinh và Hồng Nhung hát


    Anh có nghe thấy Gió nói gì không ?
    Em đã thương nhớ gửi vào trong gió ....!!!


    ReplyDelete
  9. Xin đừng nghe những lời Gió nói
    Với muôn người vẫn một điệu chung thôi
    Xin đừng nhận những vu vơ trao gửi
    Tím cả chiều, rồi cũng lặng lẽ trôi...

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cơn gió nào bên tai thì thầm ...
      Nói với em rằng tôi rất xâuuuuu .. :-))

      Tím chiều hoang biền biệt ...

      Nhưng tôi vẫn tin những điều Gió nói !!!!


      Delete
  10. Hải đăng

    Viết những dòng cuối cùng vào tờ giấy nhắc việc, dán lên cuốn lịch bàn, cô mỉm cười nhìn công việc chất cao như núi cho tuần sau, nhưng trước mắt là những ngày nghỉ cùng anh "trên từng cây số".

    Lên đường trong đêm, xe chạy giữa núi rừng, đèo dốc. Tuổi thơ của cô sinh ra trong bom đạn, nhưng vẫn là ở giữa Thủ đô. Cô chỉ biết đến trèo đèo, lội suối trong những chuyến đi chơi mà thôi.

    Đêm nay cùng anh ngược xuôi với những kỷ niệm thời chiến tranh, kỷ niệm sống chết cận kề bên hòm tên, mũi đạn. Để lần đầu tiên trong đời cô hiểu được nghĩa tình đồng đội, hiểu được thế nào là vào sinh, ra tử, hiểu được anh - không cần bất kỳ lời nói nào.

    Xe đi trong đêm, đèn pha chiếu sáng rực cả vệt rừng trước mặt. Thì thầm bên tai cô lời anh kể về những chuyến xe không đèn, không kính, không cả cửa xe bên phụ, chỉ có tiếng gầm rú của động cơ xuyên đèo, leo dốc.

    Cô căng mắt nhìn hai bên đường, tìm những dấu vết của đạn, bom. Thời gian là thứ thuốc nhiệm màu, phủ xanh những vạt rừng cháy, lấp kín những lối mòn đã vắng bước chân đi. Và quan trọng hơn, đã xóa tan nỗi sợ hãi, triệt tiêu sự kinh hoàng, giết chết những bóng ma chiến tranh đè nặng lên mảnh đất đau thương này. Chiến thắng rồi mà đồng đội của anh vẫn còn ngã xuống ở lùm cây ven đường, nơi bây giờ chỉ còn ngôi miếu nhỏ, xiêu vẹo, lâu ngày không ai hương khói.

    Nhắm mắt lại, cố không để chìm vào giấc ngủ, cô để mặc những ý tưởng chợt đến, chợt đi đưa cô sát lại bên anh. Quàng tay qua vai cô, ôm sát cô vào ngực mình, anh rủ rỉ: "vì những điều lớn hơn cả cô, lớn hơn cả anh, cố gắng lên nhé!". Gật nhẹ, nép vào anh, cô thả mình vào bờ vai rắn chắc, đáng tin cậy, phó mặc cho anh tất cả hạnh phúc có thể ở trên trái đất này.

    Hừng đông, mặt trời hào phóng ban phát những tia sáng trong suốt và lấp lánh. Chợt tỉnh giấc, cô gỡ tay mình khỏi bàn tay cứng ráp của anh, buộc lại mái tóc, uống ngụm nước trà trong phích và mỉm cười rạng rỡ. Phía xa là những kỷ niệm của anh, đau đớn, mất mát của anh, của cả một thế hệ hy sinh tất cả cho đất nước, tất cả vì Tổ quốc.

    "Cô có biết làm thế nào để sống sót trong chiến tranh không?" - anh hỏi. "Em chắc người ta sống được qua chiến tranh vì niềm tin, chắc là chỉ nhờ có niềm tin, phải không anh?" - cô ngập ngừng trả lời.

    "Thế vì sao người ta lại đánh nhau, tại sao lại gây ra chiến tranh?" - không trả lời cô, anh tiếp tục căn vặn. "Em vẫn cho là vì đức tin khác nhau, mỗi người có một lý tưởng, chẳng ai chịu chấp nhận đức tin của kẻ khác, xung đột và rồi đánh nhau." - cô trả lời rành mạch hơn.

    Anh mỉm cười: "Thế cô có tin anh không?". Cô nhìn anh ngỡ ngàng: "Sao không? Em tin anh." - cô thầm thì.

    "Niềm tin của cô vào anh sẽ dẫn đến sự mất còn, hay sự sống?" - anh tủm tỉm. Thì ra là thế, anh trêu cô. Cô nhắm mắt lại, bỏ qua sự trêu chọc của anh, bỏ qua cái nắng chói chang ngoài cửa sổ, bỏ qua khung cảnh hùng vĩ, tận hưởng cảm giác thanh thản, an toàn bên anh.

    Cô lan man nghĩ về niềm tin, nghĩ về cái quy luật ngàn đời của con người, không bao giờ thay đổi: có niềm tin sẽ có tất cả - cả sự sống và cái chết - nhẹ nhàng và dung dị.

    Xe đang chạy dọc bờ biển. Cửa Tùng, trời lẫn với biển, mây trắng đâu đó trôi lơ lửng ở ranh giới giữa thực và mơ.

    Đã lâu lắm rồi, cô không còn được lựa chọn, con đường cô đi từ rất lâu rồi không còn ngả rẽ, cứ thế mà đi, gặp mô đất cao thì trèo qua, gặp hố sâu thì phải lội, gặp rắn rết thì phải tránh, gặp nắng, gặp mưa cũng vẫn phải đi thôi. Vì thế, chẳng còn chút nào thi vị, chẳng còn mạo hiểm, chẳng còn thấp thỏm, và cả một chút hồi hộp cũng chẳng còn nữa. Chuyến đi trở về với ước mơ này còn lớn hơn cả một lần được sống lại với chính mình.

    Cô nhìn về phía xa, nơi ngọn hải đăng đã cháy sáng suốt đêm, dẫn lối tới bờ bến bình an. Nắm tay anh thêm một lần nữa, cô tìm cho mình bến đậu trong ánh mắt rực sáng của anh.


    ReplyDelete