Thursday, September 20, 2012

Chẳng bao giờ đủ dài cả...




6h tối Thứ Sáu, viết nốt mấy dòng trên giấy trình tài liệu. Nhìn lại bàn làm việc đã dọn hết các loại giấy tờ ngổn ngang. Tắt đèn, ra khỏi phòng và "tự do, hai tiếng ngọt ngào"! Trước mặt là 5 ngày nghỉ phép với cả nhà.

Chuyến bay khuyến mại cuối cùng trong ngày vào đến Thành phố là 11h20'. Như mọi lần, phút đầu tiên luôn luôn có trục trặc. Lần này là thiếu mất chữ "Thị" trên vé máy bay. Nhưng, cũng như mọi lần, mọi chuyện đều giải quyết ổn thỏa.

Về khách sạn nhận phòng để sáng mai bay ra đảo.

Cố tình chọn chuyến bay 10h30' sáng Thứ Bảy để khỏi phải dậy quá sớm. Mấy bố con ăn sáng xong còn chạy đi mua thuốc rỏ mắt, sữa tươi... mang theo ra đảo. Đến sân bay mẹ mua thêm trái cây, mọi chuyện khá hoàn hảo.

Máy bay đến phân nửa là trẻ con, chủ yếu là nước ngoài. Chúng chạy nhảy, bò lổm ngổm giữa hai hàng ghế, những ông bố phát mệt để đuổi theo, mang con mình về ghế ngồi. Văn hóa Đông và Tây đã khác nhau ngay từ cách chăm con trẻ, thế mới nói, nó thấm vào con người từ khi ở trong bụng mẹ cơ mà.

Chả thế mà chúng ta khác nhau. Khác nhau nhưng không có nghĩa không thể chung sống, ít nhất là đang ngồi cùng nhau trên một chuyến máy bay đó thôi.

Máy bay hạ cánh nhẹ nhàng trên đảo, khách sạn có người ra đón. Các con vui vẻ. Nghe mấy bố con say sưa bàn nhau kế hoạch khám phá đảo, mẹ chỉ nghe đã thấy mệt. Cố gắng thôi. Có phải lúc nào tụi nó cũng hứng khởi thế đâu!

Ngày đầu tiên trôi qua nhẹ nhàng. Cả nhà tắm biển ở bãi biển của khách sạn, nghỉ ngơi rồi đi ăn tối.
Phú Quốc quả là một túi cá khổng lồ. Cá bơi lội tung tăng ngay ở bãi tắm. Cá nhỏ thì bơi theo đàn, cá lớn một chút thì bơi từng đôi, hoặc bơi lội một mình, nhởn nhơ, không hề chạy trốn khi người bơi qua. Chúng còn bơi theo, quẩn vào chân bạn nữa, có lẽ để ăn những lớp vảy da bong theo nước. Mấy bố con say sưa chụp hình, quay phim mấy con cá vàng, cá kiếm, cá sọc... luẩn quẩn dưới chân.

Bữa tối thì không được "nhẹ nhàng" lắm, với một con tôm hùm, mình rang muối, đầu nấu cháo. Đêm xuống cả nhà đi dạo. Hoa Láng với những bông to, tím và trắng, thơm mát, lẫn với hương cau nồng nàn, có lẽ chúng đủ sức hàn gắn cả những trái tim tan nát nhất. Mẫu đơn, hoa giấy, lan tây, dâm bụt... nở hoa e ấp làm cho màn đêm thêm huyền diệu, dịu dàng.

Mẹ chơi cờ vua với bố, các con cổ vũ. Như tất cả các lần, mẹ thua, chỉ có là cầm cự được bao lâu mà thôi. Có điều hơi đặc biệt là bố say sưa thế nào mà đi tướng ngay vào chân tốt của mẹ!

Sáng Chủ nhật, bố gọi cả nhà dậy sớm để đi biển. Trời mát, se lạnh như mùa thu Hà Nội, nắng vàng tươi. Ăn sáng xong, thuê 2 chiếc xe máy, bố chở anh, mẹ chở em chạy dọc bờ biển phía Tây Bắc đảo. Đường đất đỏ đang làm, khó đi, mấy cây cầu gỗ chênh vênh...

Rồi cả nhà lênh đênh 4 tiếng trên biển bằng ca nô đi hòn Đồi Mồi, hòn Móng Tay, bơi lội ngắm san hô và câu cá. Cả nhà câu được hơn chục con cá, mẹ cũng cũng câu được 3 con bé bằng nửa bàn tay, nhưng nướng ăn ngon vô cùng. Ăn con cá mình tự câu có khác. 7h tối về tới khách sạn, gọi pizza, kết thúc ngày thứ hai sôi động trên đảo cũng bằng đi dạo và chơi cờ. Mẹ cầm cự được 20'.

Sáng Thứ Hai, lại chạy xe máy, lần này là dọc bờ biển phía Nam, tắm biển, lái môtô nước, leo núi và qua làng chài Hàm Ninh ăn hải sản. Bữa trưa có cua, tôm và cá tươi. Lại về khách sạn muộn và ăn tối bằng pizza, bít-tết. Sau khi đi dạo, bọn trẻ tiếp tục cổ vũ bố mẹ chơi cờ. Mẹ chiến đấu dũng cảm được 30'. Ngày thứ ba trôi đi như thế và bọn trẻ vẫn tràn đầy hưng phấn. Chúng rủ nhau hôm sau đi lặn bình hơi và câu mực.

Sáng Thứ Ba, ăn sáng xong mới đi hỏi về chuyện lặn bình hơi. Hóa ra cần phải đi từ 7h sáng. Vậy là lỡ mất cơ hội lặn sâu. Thế mà bọn trẻ vẫn vui vẻ. Có lẽ chúng đã học được cách chấp nhận cái được và cái không được, biết cách tự cân bằng giữa thành công và thất bại. Chúng thực sự đã lớn hơn nhiều. Kế hoạch vẫn tiếp tục. Đi thăm bảo tàng, trại chó, về tắm biển và tối đi câu mực.

Thăm bảo tàng mẹ mua một cái vòng đá đeo cổ làm kỷ niệm, các con mỗi đứa chọn cho bạn một cái vòng đeo tay. Về khách sạn đi bơi, bọn trẻ say sưa bơi lặn, chụp cá. 4h chiều cả nhà mới đi ăn trưa.

Đi ăn thì buồn cười, hết thức ăn rồi mà mọi người mới được lưng bụng. Gọi thêm thức ăn lại từ đầu, quán ăn ngạc nhiên, chắc họ không biết người đất liền có thể ăn nhiều đến thế nào. Về nhà mẹ ngủ được 1h trước khi ra biển câu mực.

Mực câu được không nhiều, có 3 con thôi, nhưng khá to, con trai lại vớt được mấy con cá kiếm, coi là thành công. Về khách sạn, mẹ leo lên giường ngủ mất, khỏi phải đi dạo và chơi cờ như kế hoạch. Cả nhà để mẹ ngủ. Mọi người tốt bụng thật đấy! Giá ngược lại, mẹ sẽ khua cả nhà dậy cho mà xem... Trước mắt là ngày mai trở về, nhiều việc bộn bề lắm.

Sáng Thứ Tư, ngày cuối cùng trên đảo. Cả nhà dậy muộn sau bữa câu mực tối hôm trước.

9h hơn mới đi ăn sáng. Ngồi gần mấy bác nhà ta, đang say sưa tranh luận những chuyện trên trời, từ chính trị đến "chính em", nhưng mà nghe như trên mây, trên gió. Mẹ hơi chạnh lòng lo cho các con. Các con sau này sẽ thế nào nhỉ, đi học rồi sẽ về nước hay làm việc ở nước ngoài, cuộc sống ở nước ngoài rồi có ổn thỏa không?

Nhưng mà thôi, câu chuyện ấy còn dài lắm, chẳng ai mà tính trước được đâu. Ngày hôm nay cả nhà đang bên nhau, như thế là hạnh phúc lắm rồi, phải vậy không nhỉ?!

Ăn sáng xong còn có một tiếng để bơi lội.

Trên đường ra bãi biển hoa vẫn nở dịu dàng níu giữ người ta.

Vẫn phải về thôi, dù cá bơi lội tung tăng dưới chân, dù trời trong xanh, dù biển hiền hòa, bao dung đến mấy...

Những ngày thần tiên trôi đi quá nhanh. Chợt nhớ, có ai đó đã nói: "Các kỳ nghỉ, hệt như đàn ông, chẳng bao giờ đủ dài cả..."!!!

Đùa đấy nhé!

ANN

3 comments:

  1. Hề hề hề,
    Một kỳ nghỉ thật vui và hạnh phúc tuy chưa đủ ...... dài.
    Một tâm hồn lãng mạn, phóng khoáng tuy chưa đủ ..... rộng.
    Một câu đùa hóm hỉnh tuy chưa đủ ..... xưa.

    Lùn tui nhớ hình như Nguyễn Du cũng đã từng than:
    "Ngày vui ..... NGẮN chẳng tày gang" thì phải.
    Vậy nên hãy cố mà vui khi còn có thể. Cho dù:
    "Đau đớn thay phận đàn ông,
    Có làm chi nữa cũng "không đủ ...... dài" "

    Hề hề hề,

    ReplyDelete
  2. Nhạc chế ...(giả DC)

    Chưa dài và chưa xa
    Là những ngày ... Phú quốc
    Nơi cháy lên ngọn lửa
    Để nấu cơm để nấu canh ... Và đi chơi ...

    Bí ... Nhờ DC thật chế tiếp .... :-))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Dạo này ANN hiền đi, không đành hanh nữa. Có lẽ vì thế mà còm anonymous ở đâu lại ra ầm ầm.
      Sherlock Homes lại có việc rồi đây: còm kiểu này, posted vào giờ này (VN vẫn còn đang ngủ) thì chỉ có .... mà thôi ;)

      Delete