Friday, September 7, 2012

Va mourir sur un coeur, abîme plus profond

Tra tấn cả nhà icva suốt mấy tuần nay bằng một món "cây nhà, lá vườn", em thấy áy náy quá!
Cuối tuần, em muốn mời mọi người đọc một bài thơ của Victor Huygo "J'ai cueilli cette fleur pour toi sur la colline".
Bài thơ này được in ở một tuyển tập của tác giả, em không còn nhớ ai là người dịch nữa vì đã hơn 30 năm nay rồi. Em chép lại theo trí nhớ, khi nào có nhiều thời gian hơn em sẽ tìm lại cuốn tuyển tập đó.

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!
ANN


Anh hái đóa hoa này tặng em trên núi

Victor Huygo


Anh hái đóa hoa này tặng em trên núi
Ở vách đá chênh vênh nghiêng xuống biển khơi
Chỉ đại bàng mới biết chỗ và bay được tới nơi
Lặng lẽ hoa lớn lên trong kẽ hốc

Bóng tối trùm lên đìu hiu sườn hải giác
Như khải hoàn môn nơi chiến thắng vinh quang
Được dựng lên cao to thắm đỏ huy hoàng
Đúng chỗ vầng thái dương chìm sâu đáy biển
Mây đùn lên bóng đêm xây cửa lớn
Những cánh buồm trốn miết nhỏ hút ngoài xa
Đáy thung sâu thấp thoáng dăm mái nhà
Ánh sáng lù mù như sợ người nhìn thấu
Anh hái đóa hoa này tặng em, em yêu dấu
Hoa màu tái nhợt không có hương thơm
Rễ hoa chỉ hút được vị hăng hăng
Của đỉnh non cao, lớp rêu xanh nhạt

Anh bảo khổ thân hoa sẽ rơi xuống vực sâu bát ngát
Nơi những cánh buồm, mây và rong tảo trôi qua
Hoa hãy đến tàn tạ héo khô trên một trái tim còn sâu hơn vực
Trong bộ ngực ấy, một thế giới rộn ràng
Trời sinh hoa để rã cánh xuống đại dương
Ta đem hoa dâng cho tình yêu đằm thắm
Gió làm cho sóng hòa với sóng
Ánh sáng ngày tàn lụi mờ dần

Chao ôi tôi suy tưởng và thấy lòng buồn tê tái
Khi ùa vào tôi vực sâu tăm tối
Cùng với tất cả cơn ớn lạnh về đêm.

2 comments:

  1. Em viết nhầm chữ bát ngát, anh Hải sửa lại hộ em với ạ (Anh bảo khổ thân hoa sẽ rơi xuống vực sâu bát ngát).
    Em cảm ơn anh.

    ReplyDelete
  2. J'ai cueilli cette fleur pour toi sur la colline

    J'ai cueilli cette fleur pour toi sur la colline.
    Dans l'âpre escarpement qui sur le flot s'incline,
    Que l'aigle connaît seul et seul peut approcher,
    Paisible, elle croissait aux fentes du rocher.
    L'ombre baignait les flancs du morne promontoire ;
    Je voyais, comme on dresse au lieu d'une victoire
    Un grand arc de triomphe éclatant et vermeil,
    À l'endroit où s'était englouti le soleil,
    La sombre nuit bâtir un porche de nuées.
    Des voiles s'enfuyaient, au loin diminuées ;
    Quelques toits, s'éclairant au fond d'un entonnoir,
    Semblaient craindre de luire et de se laisser voir.
    J'ai cueilli cette fleur pour toi, ma bien-aimée.
    Elle est pâle, et n'a pas de corolle embaumée,
    Sa racine n'a pris sur la crête des monts
    Que l'amère senteur des glauques goémons ;
    Moi, j'ai dit: Pauvre fleur, du haut de cette cime,
    Tu devais t'en aller dans cet immense abîme
    Où l'algue et le nuage et les voiles s'en vont.
    Va mourir sur un coeur, abîme plus profond.
    Fane-toi sur ce sein en qui palpite un monde.
    Le ciel, qui te créa pour t'effeuiller dans l'onde,
    Te fit pour l'océan, je te donne à l'amour. -
    Le vent mêlait les flots; il ne restait du jour
    Qu'une vague lueur, lentement effacée.
    Oh! comme j'étais triste au fond de ma pensée
    Tandis que je songeais, et que le gouffre noir
    M'entrait dans l'âme avec tous les frissons du soir !

    ReplyDelete